Lão Vu băng bó xong vết thương trong phòng chứa đồ rồi lấy bánh mì trong ngăn tủ của mình ra ăn một miếng. Cơn đau ở chỗ này đúng là chân thật - ông ta chỉ dùng một viên thuốc giảm đau, mà thuốc vẫn chưa có tác dụng. Lão Vu chỉ có tổng cộng hai viên để dùng, phải dùng thật tiết kiệm mới được.
Ông ta vừa mới nuốt xuống miếng bánh mì vừa khô vừa đặc kia thì Thẩm Thích đẩy cửa bước vào, trên mũi vẫn còn đeo chiếc kính râm màu trà vừa đổi lúc sáng.
Anh thấy Lão Vu thì khựng lại một chút, sau đó đẩy kính, dùng tiếng Đức nói với ông ta, "Chào buổi trưa."
Cách anh chào hỏi rất kì lạ, Lão Vu chẳng nói gì, chỉ gật đầu với anh.
Thẩm Thích lại bỗng tự nhận ra cái gì, "Ấy không đúng, ông là người Pháp." Nói xong, anh lại dùng tiếng Pháp nói câu "rất xin lỗi."
Anh là một người kỳ lạ. Nhưng mà, cái này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, Lão Vu cũng chẳng thèm để ý. Thấy Thẩm Thích đi đến chiếc tủ kính, ông ta mới biết hóa ra Thẩm Thích cũng để đồ dùng ở cạnh chỗ của mình.
Thẩm Thích cũng chẳng ăn gì, vật tư của anh dường như chẳng hề thay đổi - bảo sao thanh năng lượng trên đầu anh so với người khác thì ít hơn hẳn. Anh mở tủ, sau đó chỉ lấy ra mỗi chai nước. Vừa mở nắp anh đã rót vào miệng, tư thế uống nước giống y như động vật vậy.
Lão Vu không quay lại nhìn anh, chỉ bẻ nốt miếng bánh mì nhét vào miệng nhai. Ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kien-ke-song-sot/398175/chuong-17.html