Chiếc bánh mì rơi xuống đùi An Vô Cữu. Cậu liếc xuống dưới rồi lại ngước mắt lên nhìn bọn họ.
Ueno không bình luận về hành động vừa rồi của Lưu Thành Vĩ, ngược lại còn nở nụ cười thúc giục, "Cậu ăn một miếng đi." Nhưng lúc này An Vô Cữu cũng không thấy thèm ăn. Cậu cười đáp lại Ueno, "Không, cám ơn."
Ueno không đáp lại, chỉ thoáng liếc Lưu Thành Vĩ. Lưu Thành Vĩ bực bội chép miệng, sau đó nhặt miếng bánh mì trên đùi An Vô Cữu lên, tay còn lại đột nhiên nắm cằm cậu.
"Mất tập trung cái gì," Một chân Lưu Thành Vĩ đá vào bụng An Vô Cữu. Gã lấy chân đè chân cậu lại, thô bạo giữ cậu trên ghế sô pha không cho cậu chạy, sau đó quay đầu kêu Ueno một cái, "Giúp tao chút."
An Vô Cữu đoán rằng bọn họ không đơn giản chỉ đến đưa đồ ăn cho mình, nhưng Lưu Thành Vĩ đang đè cậu rất mạnh - đầu gối của gã trực tiếp đè lên cổ tay đang bị thương nặng của cậu, nên An Vô Cữu không thể phản kháng được. Cậu giãy dụa, nhìn thấy Ueno lấy chiếc bánh mì khô cứng nhét vào miệng mình liền lắc đầu phản kháng lại. Lưu Thành Vĩ lại càng bẻ cằm cậu mạnh hơn, như thể muốn bẻ mặt cậu ra vậy.
"Khụ! Khụ khụ!" Suýt bị bánh mì làm tắc đường thở, An Vô Cữu đành phải nuốt xuống, không ngừng ho khan.
"Hẳn là được rồi nhỉ..." Ueno hỏi Lưu Thành Vĩ, "Chỉ cần nó ăn xong là nhiệm vụ sẽ được tính là thành công."
Nhiệm vụ...
Quả nhiên là vì hoàn thành nhiệm vụ của cậu ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kien-ke-song-sot/398164/chuong-6.html