Chung Ích Nhu sửng sốt.
Cỏ cây kỳ lạ và tráng lệ trên bức bích họa bỗng như sống dậy trong chốc lát; mép cây hóa thành hình răng cưa, cành lá thì như những bàn tay bàn chân đang vươn ra. Mà, đứa trẻ nửa nam nửa nữ dưới gốc cây kia thì lại đang từng bước từng bước lại gần Chung Ích Nhu.
Tại sao cơ thể cô lại cứng đờ như vậy? Chung Ích Nhu muốn cử động, muốn đưa tay ra che bức tranh này đi, nhưng cánh tay của cô cứ run lên bần bật, không thể nào nhấc lên được.
Trong nháy mắt, đứa trẻ trước mặt tách ra thành vô số những đứa trẻ khác giống nhau y như đúc. Chúng nó đứng chen chúc trên bãi cỏ, đồng thanh cất tiếng hỏi cô không ngừng:
"Chị ơi, chị thích con trai hay con gái?"
Cảm giác ngạt thở như cây dây leo vươn lên từ bàn chân lạnh giá của cô, dần dần quấn chặt lấy cả cơ thể của cô, khiến máu của cô như đông cứng lại. Chung Ích Nhu ép mình mặc kệ cảm giác này, cố gắng trả lời chúng.
"Chị... chị thích hết."
"Chị nói dối!" Ngay sau khi cô trả lời, đám trẻ trong bức tranh đồng loạt rít lên một tiếng cực kỳ chói tai như thể tiếng móng tay cào vào kim loại. "Các người chỉ thích con gái thôi! Các người chỉ thích con gái thôi!"
Khi bọn chúng đang la hét, những chiếc quần yếm màu xanh trên người bọn chúng dần biến thành những chiếc váy nhỏ màu đỏ, còn mái tóc ngắn của chúng thì dài dần ra đến ngang vai.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kien-ke-song-sot/2189361/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.