"Đầu mùa đông còn có thể thu hoạch dược thảo?"
Buổi trưa hai người đang ăn thịt quay, Đức lỗ y Kiệt Pháp nghe thấy vậy liền liếc mắt nhìn La Mông, nói: "Có ah, còn có cỏ Cửu Diệp, thế nhưng trong rừng rậm có rất ít, thu thập phải chú ý, nghìn vạn lần không nên cây nào cũng thu thập, năm sau không phát triển được, đây chính là bổn phận của Đức lỗ y chúng ta."
"Cỏ Cửu Diệp?" La Mông suy nghĩ một chút, nhơ lại trong sách đích xác có cái này, đây là một loại dược thảo trân quý.
Nếu như phối hợp với thần thuật thêm vào số lượng vừa phải bột phấn cỏ Cửu Diệp, có thể điều chế ra nước thuốc trị liệu sơ cấp, mang theo người có hiệu lực trong ba tháng.
Nếu là dùng để ăn, giá trị dược liệu tương đối cao, đặc biệt dùng để bồi bổ. Thần thuật có thể trị liệu rất nhanh, nhưng không thể bồi bổ cho cơ thể người bởi vậy thuốc này vô cùng được hoan nghênh.
Nguyên nhân chính là vì có hiệu quả trị lệu, con người chen chúc thu thâp, dẫn tới loại dược thảo này tại khu vực con người quản lý rất thưa thớt.
Năm gần đây, giáo hội của nữ thần nông nghiệp đã từng có ý định bỏ công nuôi trồng.
La Mông kiềm chế tâm tư, chờ Kiệt Pháp ăn xong rồi mới hỏi: " Ta có thể xem một chút không?"
"Ân, vốn là không thể nhưng ngươi cuối cùng vẫn coi như là đệ tử của ta, ngươi cũng đã thành Đức lỗ y, cũng nên cho ngươi xem một chút, đi thôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-khien-chi-tam/3948981/chuong-15.html