Tôi vô dụng xui lơ ngã xuống, trừng mắt mở lớn nhìn bóng đen lặng lẽ từ lòng đất âm thầm nhoi lên, từng chút một tiếp cận.
Đại não kỳ quái bị sét đánh mà vẫn thanh tỉnh, chỉ là tứ chi tê liệt triệt để.
Một con lại một con nối đuôi nhau từ khe sâu trong lòng đất êm ru không tiếng động mò lên, ánh mắt như than hồng mà âm lãnh, dùng tứ chi hăm hở bò lên rất nhanh đã chạy tới gần bên.
Tôi nhắm mắt lại cắn răng nén nhịn nhức nhối như giòi đục khoét trong xương, lật người tung chân. Thứ đen đen bay lùi lại, va vào thứ phía sau, dồn thứ kia lại một đám, âm thanh bất mãn vang lên như tiếng chuột.
Lại lật người đứng thẳng dậy, cẳng chân còn run run không vững nhưng vẫn kinh ngạc vì khí lực bản thân chẳng ngờ cường hãn như vậy.
Trên đầu ánh chớp lại hung hiểm nhá lên.
Lăn một cái tránh thoát trong đường tơ kẽ tóc nhưng không tránh thoát luồng hơi nóng bỏng rát phóng tới, cùng đất đá ào ào như mưa hất cả lên người. Tôi ho lụ sụ bỏ chạy bạt mạng, sau lưng tiếng nổ kinh hãi liên tiếp vang lên đào thành mấy cái lỗ sâu toang hoác, hơi nóng hầm hập xen kẽ cùng hơi lãnh khiến gió thổi qua lại càng cuồng dã.
Trên đà chạy điên cuồng, phía trước vực thẳm lại chắn đường hiện ra, dứt khoát rẽ một cái, sau lưng tiếng sấm rền vang vọng như thị uy. Cảm giác lôi thần như cố ý hướng về phía tôi mà bạo loạn.
Đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huyen-dia-hoang/3101929/quyen-3-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.