Đám chúng tôi đều bất động, cửa bị đẩy ra, Mai Linh Lan thong thả bước vào, khẽ hất lọn tóc dài, cười cười duyên dáng.
-Tôi đoán chắc mấy người đang muốn gặp tôi.
-Cô nói thế này là thế nào? Chẳng lẽ đã tính trước được sự tình?
Cung Trường Lĩnh đăm chiêu hỏi, lại nhìn Phùng Doanh Tử như một cái xác vô hồn, nhíu chặt mày.Tư Đồ Vũ Linh đã sớm được thả xuống đất, đứng bên cạnh xác chết, tay cầm vòng tràng hạt gỗ đỏ có khắc chữ Phạn mạ vàng, nhè nhẹ toả ra thứ ánh hào quang nguyệt lam, miệng lầm bà lẫm bầm cái gì đó nãy giờ, hẳn là văn siêu độ.
Mai Linh Lan nhìn nhóc sư cọ, không có biểu tình sửng sốt ngoài ý, vô tư lấy ra một điếu thuốc lá, bật lửa hút.
-Còn có thể thế nào nữa, có gì thì hỏi cô ta lẹ đi, không sẽ muộn mất.
Cô ta vừa nói xong điếu thuốc trên miệng cũng bị lấy mất. Tư Đồ Phương Vi vất nó xuống chân, di di, gã ôm con mèo nhỏ, chất giọng bất mãn nói.
-Ở đây có trẻ nhỏ.
Mai Linh Lan chợt bưng mặt cười khúc khích, tựa như nghe một câu tiếu lâm.
Tôi thật không hiểu sao cô ta lại ung dung dẫn xác tới, thật chẳng lẽ không chút liên quan gì? Còn nữa sao Phùng Doanh Tử lại như thế kia? Thật là cô ta giết Hoàng Lương Mộng? Đồng thời cũng là thủ phạm tàn sát hai mươi mấy mạng người suốt mấy tháng qua khiến đám cảnh sát mụ đầu đành xếp vào loại hồ sơ X?
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huyen-dia-hoang/3101862/quyen-3-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.