🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hắc Hồn vẫn theo thói quen cũ, vừa ra ngoài là hú hét một tràng phấn kích. Mỗi lần được thả rông là nó nhân cơ hội phát tiết tâm tình bị gò bó kìm hãm. Làm như lâu ngày bị nhốt trong ngục tối, còn bị rọ mõm xích chân, trăm đường cay đắng. 



Âu Tử Dạ không nóng không lạnh nói.



-Hộp đó vốn thuộc về tôi!



-Phải, coi như tôi nợ anh một cái ân tình, mai sau có cơ hội liền hoàn trả!



Âu Tử Dạ lạnh nhạt tiếp.



-Không cần cậu nhúng tay. 



Tôi gật gù.



-Tôi biết, chỉ là chạy theo phía sau thôi, xin đừng bận tâm.



-Cậu vốn không giúp ích được gì hết.



Tôi mỉm cười, nén giận.



-Tôi biết tôi biết, cho nên anh cứ mặc kệ tôi đi có được không? 



Âu Tử Dạ im lìm nhìn, toàn thân tôi vô thức rùng mình phát lạnh, như bị bao phủ một lớp sương giá, đám lông tơ đều dựng đứng cả lên, run rẩy kinh sợ. Thời tiết đã đủ rét buốt lắm rồi, không cần anh hạ nhiệt thêm đâu.



-Ô Thiên Hà, rất quan trọng?



Tôi máy móc gật gật. Sau đó sực nhớ ra điều gì, vội vã lục túi, lôi ra một thứ, mau lẹ đưa cho anh ta.



-Không thì anh cầm tạm!



Âu Tử Dạ nhìn món đồ, đó là cục kim loại trắng bóng như inox, to cỡ quả tennis và đang khiến tôi đau đầu mỗi khi nhìn thấy.



Khối cầu vẫn đang trong tình trạng xếp hình dở dang, dù mày mò sắp đặt thế nào, một phần nhỏ dường như vẫn chưa được

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huyen-dia-hoang/3101845/chuong-173.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Thiên Huyền Địa Hoàng
Chương 173
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.