Quần áo mặc vào rồi, bụi kim tuyến vì thế cũng tỏa ra ít hơn, không quá rực rỡ hút mắt, nhưng trong đêm tối, lảng vảng như một vài con đom đóm lạc bầy, càng khiến người ta dõi mắt trông theo.
Tôi mỉm cười vươn tay tính tóm lấy cái thứ lung linh lấp lánh đó, nhưng nó tựa như có lính tính, biết tôi trêu chọc, nương mình lượn bay đi, rồi tà tà vòng lại.
-Mạnh Chương, tôi vẫn luôn thắc mắc, thứ anh nhìn thấy khác gì mắt người bình thường?
Mạnh Chương ngừng cười, lặng yên một chút, mấy giây sau hồi đáp, ngữ điệu thong dong bình thản, tựa như tâm tình với bạn bè bình thường.
-Tôi cũng không hẳn là một người mù bẩm sinh.Lúc nhỏ cũng nhìn thấy trời xanh mây trắng, núi tuyết cùng hồ lạnh, rất đẹp. Sau lần đầu tiên triệu gọi thần thú, thì đó là cái giá phải trả.
Hắn cứ như vậy nói khái quát về bản thân, không nhiều cảm xúc, tựa như chẳng có gì quan trọng cả. Giống như lơ đãng đọc một câu nói vô tình mắt liếc thấy trong sách.
-Đại khái nhờ vận dụng Niệm, tôi có thể hình dung ra thế giới này dưới hai sắc màu đen trắng bị đảo ngược.Ví dụ như bây giờ xung quanh tôi thực chất đa phần là màu trắng.
-Ồ!Tôi hiểu rồi, tựa như trình chiếu một bộ phim âm bản?
Mạnh Chương gật nhẹ, bình bình đàm đạm nói tiếp, nhẹ tênh mà xa xôi, tựa cơn gió nhỏ bơ vơ lạc tới.
-Những sắc màu âm u trầm lạnh cứ thế diễn ra xung quanh, ngày nối ngày, năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huyen-dia-hoang/3101837/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.