Chương trước
Chương sau
Tôi đưa thanh đao ra trước, thân thể lại lùi về sau. Trong óc bấy giờ mới gào thét. Cái giống loài ban nãy là gì? Không phải cũng nên tựa như hai khối thi kiển kia, vỏ bị đập vỡ thì cũng nên tự phân hủy theo? 

Tôi vừa quơ loạn thanh đao vừa thối lui, bước chân anh ta lại có phần ung dung nhàn tản, trái ngược với hắc khí trên người lại hừng hực thiêu đốt, hỏa liệt hai tay vẫn sục sôi, tử sắc hung hiểm khiến người ta tim hoảng chân run. Phần hình ảnh sinh động này, có thể ví von bằng việc mãng xà vờn tiểu thử để minh họa.

“Đoàng” một tiếng, cả hai cùng ngây người một chút. Tôi xoay đầu nhìn Thiên Hương đang cầm khẩu súng, phía họng còn tỏa luồng khói nhàn nhạt.

Âu Tử Dạ cũng quay sang nhìn, giây sau thân thể liền động, tôi hốt hoảng lao tới, vung đao ngăn cản. Tiếng Thiên Hương gào lên, tay vẫn cầm khẩu súng trực bóp cò.

-Báo ca, anh tỉnh táo lại đi.

Âu Tử Dạ vung quyền, tôi khẩn trương đưa đao đỡ vội, thế lửa thuận hướng cứ muốn bám dính vào hơi người. Tôi bất đắc dĩ hét lại.

-Thiên Hương, không cần.

Mỗi cước mỗi quyền Âu Tử Dạ xuất ra không chỉ xoay chuyển nhanh như chớp mắt mà còn uy lực mạnh mẽ như búa tạ giáng tới. Tôi vận khí bao bọc cẩn thận từ nửa thân trên trở lên, những lần chậm tay phản xạ không bằng, đều phải lãnh nguyên cú đấm vào mình, đau tới nhíu mày nhăn mặt. Lửa liền nhân dịp bén vào, đốt một mảng vải áo, chạm vào da thịt lại hóa thành tia điện, lan xuống vùng đan điền, hóa thành giọt nước ấm.

“Đoàng” một tiếng, âm thanh là ở xa vọng tới, dưới chân vấp một cái, vốn chỉ định đỡ đòn chẳng hiểu sao lại chuyển thành đâm tới. Vốn Âu Tử Dạ có thể xoay thân tránh được lại cứ ngây người trơ mắt nhìn thanh đao. Thanh đao còn thật sự xuyên qua hắc khí ngùn ngụt đâm xuống được. Lưỡi đao đi vào lồng ngực độ 5 phân, hắc khí nơi miệng vết thương tràn ra ngoài. 

Tôi vẫn cầm lấy cán đao, tâm căng thẳng cùng cực, nói không rõ là đang đập điên cuồng như vó ngựa phi nước đại hay đã tĩnh lặng dừng lại, hóa thành mặt gương phẳng lì. Miệng mấp máy nhưng chẳng có âm nào thốt ra, tay run lập cập, sợ sệt không dám rút ra cũng chẳng dám rời đi. 

Loáng thoáng nghe tiếng Thiên Hương hét ré lên kinh hãi hoảng sợ. Xa xa còn mấy giọng nói mơ hồ gấp gáp vọng tới.

Giây sau bụng liền hứng trọn một cước, miệng phun một búng máu, cơ thể bay đi, trượt dài lăn lốc mấy vòng rồi dừng lại. 

Tôi cắn răng gắng ngượng đứng dậy, loạng choạng không ổn định, sau lưng là miệng hố, dưới chân còn sót một ít dịch trơn trượt, lảo đảo, hẫng một cái cả cơ thể rơi xuống. 

Theo bản năng khẩn cấp vươn hai tay ra bắt lấy bất cứ thứ gì líu lại được thân thể. Hai tay vám víu lấy đám rễ nơi miệng hố, mặt lại ở phía dưới, hai chân không tìm thấy bất cứ điểm tựa nào, tôi ngoái đầu nhìn xuống, chỉ thấy hắc ám bao trùm hư không. Hít sâu mấy hơi, cố trấn tỉnh bản thân, nhưng nhịp tim thành thật hơn, vẫn chẳng ổn định được, gõ dồn dập như trống trận. Ngước đầu lên, vừa vặn một bóng đen phủ xuống. 

Âu Tử Dạ đứng gần miệng hố, ngực vẫn cắm thanh đao bạc, tôi vừa nhìn liền cảm thấy phổi hít thở khó khăn, như thể không khí rủ nhau chạy trốn đi hết. Hoặc như thể phổi bị đục mấy lỗ, không khí hít vào rồi lại tản ra khắp khoang ngực, muốn đóng băng nội tạng. 

Tôi nhìn thấy Bạch Ngân cuống quýt bay tới, gương mặt tinh mỹ đong đầy sợ hãi lẫn quẫn bách, gọi tôi một tiếng “Dương Dương”. Muốn lao vào Âu Tử Dạ lại bị kết giới của anh ta đánh bật trở ra. Đồng thời cũng thấy Thiên Hương vội vã chạy tới, vừa hoảng sợ mà lo lắng kêu một tiếng “Tiểu Mặc Ca” rồi “Báo ca”. Xa xa, nơi đám rễ trên vách hố, lố nhố một đám người đang trèo xuống, giọng oang oang vọng đến. 

Ánh sáng đèn mỏ soi tỏ thân hình chật vật của Minh Đăng và Phong Linh cùng thần tình vừa nghi hoặc vừa khiếp sợ. Di chuyển ánh mắt, đang trèo xuống phía dưới là Tư Đồ và Cung Trường Lĩnh, biểu tình tức giận mà nóng vội. Dời mắt lên phía trên tìm kiếm, mới nhìn thấy Mạnh Chương đang đăm chiêu nghi hoặc nhìn thẳng vào mắt tôi. Phát súng ban nãy lẽ dĩ nhiên không phải do Thiên Hương ban cho, hẳn của ai đó trong đám này tặng. Cũng chỉ là thuần túy muốn giải vây cho tôi, chẳng ngờ lại diễn biến thành...Lão thiên gia quả là nhàn cư vi bất thiện.

Âu Tử Dạ tiến tới gần hơn, vẫn diện vô biểu tình không nói năng chi, một chân nhẹ nhàng dẫm lên mu bàn tay.

-Âu Tử Dạ?

Lực truyền xuống, tôi nhăn mày uất ức, đây là cánh tay lúc nãy bị anh ta phế, vừa mới hơi lành lại bị anh ta hành hạ tiếp. Hắc khí từ chân anh ta, theo nơi tiếp xúc, truyền vào cánh tay, tựa dòng nước, chảy vào đan điền. 

Lực tiếp tục dồn xuống, tôi căm tức ngước nhìn. Buông nhanh bàn tay kia, túm lấy cổ chân anh ta, giật một cái, rống một tiếng giận dữ.

-Âu Tử Dạ, tên thiếu đánh nhà anh, anh đừng ức hiếp người quá đáng.

Âu Tử Dạ cũng chỉ hơi nghiêng ngả, Hắc Hồn âm thầm ở phía sau lưng anh ta, xuyên qua kết giới, húc một cú. Lời vừa dứt cả hai liền cứ thế té xuống. Xung quanh bóng đen bao bọc như lọ mực, miệng lỗ thành ra sáng sủa hơn, một cái bóng nho nhỏ nhảy xuống, chít một tiếng đáp trúng mặt tôi.

Tôi dở khóc dở cười túm lấy Bông Tuyết, nhấc ra. Phía dưới không phải gạch đá chào đón thì tốt rồi, lúc Hồn Độn rơi xuống cũng không bao lâu liền loáng thoáng nghe thấy như tiếng nước bao bọc, nếu được vậy đỡ quá. Bất chợt cổ tay bị đối phương túm chặt lấy, siết một cái như muốn bóp nát vụn. Tôi trợn mắt khiếp hãi, đồng thời bên tai ầm một tiếng trấn kinh, chớp mắt một cái chúng tôi bị tách ra. Cơ thể bị một luồng gió thô bạo cuốn đi, cảm giác thân thể vô trong lực tựa chiếc lá, hất té vào một vũng dịch, tiếp theo một trận rào rào hắt nên người, nóng hổi khiến người ta ngỡ ngàng. 

Tôi lóng ngóng bò dậy, cổ tay bị bóp đau đến nghiến răng nghiến lợi, phát hiện nước chỉ tới thắt lưng, khá ấm áp, bốn bề tối đen như hũ nút, ngó quanh quất, không biết Âu Tử Dạ bị vất ra chỗ nào, chắc hẳn không thể cách tôi quá xa.

Chít một tiếng , Bông Tuyết leo lên đầu vai ngồi. Tôi hoang mang nhìn xung quanh, mắt nhanh chóng lấy lại thị lực. Ngẩng đầu, hình như tôi rơi xuống một khe suối rộng cỡ 5m, hai bên là vách đá dựng đứng. Tôi thận trọng di chuyển, nghe như có tiếng ai liên hồi réo gọi, xoay đầu tìm kiếm, liền nhìn thấy Bạch Ngân như một dải lụa dệt từ ánh trăng, lấp lánh xinh đẹp lao tới, dồn dập hỏi.

“Dương Dương! Dương Dương!” 

“Cậu có đau chỗ nào không? Cảm thấy trong người thế nào rồi? Có chỗ nào không khỏe? Dương Dương, tôi xin lỗi! ”

Tôi gượng cười, trấn an cô.

-Không sao, ổn cả!

“Dương Dương, thật may cậu không sao. Tôi lại chẳng giúp ích được gì cho cậu”

Tôi lắc đầu cười ôn hòa, đúng lúc đó tiếng của Thiên Hương cấp bách vọng tới. Tôi ngước nhìn, thấy cô đang trèo xuống từ đám rễ cây chằng chịt. Chúng cứ dán chặt lấy nhau quấn quýt cùng một chỗ, tạo ra một thân cây to lớn khổng lồ phải rộng cỡ 10m, chen lấn vào giữa vách đá. Cách mặt sông cỡ 20m, không gian phía trên gần như bị rễ cây che phủ kín như bưng.

Đột nhiên ánh đèn mỏ của Thiên Hương vô tình rọi lướt tới một điểm trên mặt nước. Mắt tôi bắt lấy, thân thể tức thì di chuyển tới. 

Một cơ thể nằm nghiêng, tóc tán loạn che phủ gần hết khuôn mặt, thân mệt nhoài dựa vào tảng đá giữ lại mà nổi lên mặt nước, như cái xác bất động. Bất chợt vùng nước kế bên sùng sục nổi lên bọt sóng như bị đun sôi, dường như chỉ trong nháy mắt, ầm một tiếng như pháo nổ, anh ta tựa như con cá nhỏ, lại bị hất văng lên cao rồi đập trở về mặt nước. 

Tôi cuống cuồng chạy tới miệng hét lớn “Âu Tử Dạ!” 

Cột nước dũng mãnh lao lên khỏi bề mặt con suối, đến nửa chừng mau chóng vỡ ra thành vô số những hạt trút xuống hối hả như mưa ngâu. Mạch nước ngầm xối xả chảy xiết, tôi lại là đi ngược, đá cuội nhấp nhô dưới chân không ổn định, càng tới gần nhiệt độ cũng theo đó dâng cao. 

Cột nước kia phun cao cỡ 10m, được một lúc cũng không thấy có dấu hiệu suy yếu, nhờ ánh đèn mỏ của Thiên Hương chiếu tới, phát hiện nó có luồng khí màu vàng, tôi vừa nhìn đã cảm thấy có điểm bất thường.

Cột nước mãnh liệt phun trào rồi văng tung tóe những giọt li ti lấp lánh ra tứ bề, trút xuống ào ào như mưa hạ, tạo ra một vùng sủi bọt nhấp nhô sóng gợn. Tôi cảm thấy dị thường bất an, muốn mau chóng tiếp cận, nhưng đi lại trong nước không dễ dàng chút nào, chậm chạp như sên lết khiến tôi buồn bực. Bị nước đó bắn vào thì giật nảy mình hoảng hốt. Nước này nóng cực kỳ, như đang được đun sôi, dính vào người lập tức bỏng rát, ửng đỏ. Trong lúc nôn nóng vội vàng cũng chỉ biết cởi áo khóac ra trùm đầu che chắn.

Âu Tử Dạ nằm ngửa, tóc dài bê tết trên mặt, thân thể không mảy may nhúc nhích, bồng bềnh gần vùng nước hiểm nguy, còn có xu hướng bị sóng nước dập dềnh cuốn vào sâu hơn nữa, bị những giọt nước nóng bỏng trút xuống mà không có bất cứ phản ứng gì.

Tôi nhíu mày bặm môi, chật vật tiếp cận, nước đã dâng cao tới ngang vai, dòng chảy lại hung hãn, di chuyển khá khó khăn. Vừa vươn tay, tính gạt những sợi tóc lòa xòa kia đi, chạm vào là nguồn nhiệt nóng bỏng xộc tới khiến tôi vội rụt lại, trong lòng hoảng sợ cũng chẳng khác gì bị lửa thiêu đốt. Anh ta, sẽ không phải chết vô duyên lãng xẹt thế này chứ? Bị luộc chín mềm hết cứu nổi?

Bên tai đột ngột lại ầm một tiếng khiến người ta phân tâm, sinh ra tia chán ghét.

-Mẹ nó chứ, nước sao lại nóng khủng khiếp thế này?

Là giọng Thiên Hương, vừa khiếp đảm vừa hoảng sợ kêu lên, bị đám nước sục sôi hắt vào, la oái oái như đỉa phải vôi, vẫn không quên gấp gáp dò hỏi.

-Tiểu Mặc ca, Báo ca thế nào rồi? Có ổn thỏa không?

-Thiên Hương, đừng tới giữa dòng.

Tôi không dời mắt, chỉ tùy tiện trả lời cô. Lại nhíu mày nhìn vết thương do tôi gây ra, thở dài một cái cảm thấy thân bất do kỷ. Vòng hai tay quanh nách, siết chặt, gồng mình kéo Âu Tử Dạ như con tôm chín đỏ ra khỏi khu vực hiểm nguy cái đã. Di chuyển kèm theo một người nữa rất là gian nan, vì dòng nước chảy dọc cực mạnh, tôi thì đi ngang, ra vùng gần vách hang, nơi đó nước nông hơn và không quá nóng.

Thiên Hương thấy tôi di chuyển thì cũng xoay thân hướng theo , xa xa sau lưng, ánh đèn mỏ soi sáng một đám người đang trèo xuống từ khu vực rễ mọc thành chùm.

Nơi này chắc hẳn là một dòng suối nước nóng, hơn nửa còn là mạch suối phun cách quãng, giống hệt như mạch máu trong cơ thể con người, là mạch máu của núi lửa, thỉnh thoảng sơn thần khó ở lại phát tiết thị uy. Trong lòng cũng suy tính, loại nước bỏng tay đòi mạng thế này thì sẽ không có loài sinh vật nào cư trú đâu nhỉ? Lại an ủi, mà nếu có đi chăng nữa chắc cũng không đụng độ loài bá đạo nào đâu.

Ra tới vùng nước ngang thắt lưng, nhiệt độ cũng dễ chịu hơn, đột nhiên tôi cảm thấy có gì chạm vào cánh tay, xoay đầu nhìn, hắc khí nơi gương mặt đã bị gió xua nước đuổi, nhẹ nhàng tan loãng đi rất nhiều. Mái tóc dài ướt sũng bám dính lấy thân thể khiến tôi giật nảy nghi hoặc. Quaí lạ, mới có một tháng không gặp chứ mấy, tóc dài như thể hơn nửa năm không cắt, cằm còn lún phún râu ria chưa cạo. Là bận tối tăm mặt mũi không có thời gian chăm sóc bản thân? Hay là anh ta tính thay đổi phong cách thẩm mỹ? 

Sau một thoáng sửng sốt, di chuyển mắt, thấy anh đang cầm lấy cán đao, tôi vội giữ lấy cổ tay, đè lại, thoảng thốt hỏi.

-Anh tính làm gì?

Âu Tử Dạ hấp háy mí mắt, mở hé được một nửa, môi mỏng mấp máy, âm thanh thều thào phát ra.

-Không sao. 

Tôi ngây ngẩn một chút, bàn tay vô thức thả lỏng, trong khoảng khắc đó tay anh ta vận lực, lưỡi đao rút ra, một chút máu đỏ tươi phun lên, nhỏ giọt xuống ngực. Cánh tay cầm đao buông thõng vào mặt nước, máu nơi lưỡi đao dần dần lan đi. Cơ thể giật nảy, cong lên rồi sụp xuống, lông mày nhíu chặt cũng thoáng giãn, mí mắt chớp giật mấy cái rồi nhẹ mở, miệng cũng trầm trọng hít mấy hơi. 

Trong mắt đối phương tràn đầy tối tăm, nhìn không thấy đồng tử, giống như dùng một viên ngọc trai đen nhánh đính ở trong, lóng lánh lại đạm mạc, toát ra ánh sáng của tử vong.

-Cầm lấy.

Bên tai vang lên âm thanh suy yếu, tôi quay đầu, thanh đao bạc đang ở ngay trước mặt.

-Anh có còn nhớ?

Vẻ mặt đối phương tựa như vô tâm, không có bất cứ tia cảm xúc dư thừa, tựa như bàng quan lại thấu triệt hồng trần hư vinh. Tựa như lãnh đạm lại hiểu rõ những mộng ảo đời người điên đảo. Như lần đầu gặp gỡ, trong mắt đối phương phảng phất nỗi bi ai không cách gì chạm tới, lại thản nhiên xa cách như không thuộc về bất cứ nơi đâu. 

-Nhớ.

Anh ta thế mà lại ung dung thừa nhận. Đột nhiên thấy cổ họng chợt nghẹn ứ, tắc lại như có vật gì chắn ngang, ngứa ngáy khó chịu cùng cực, chỉ muốn vươn tay ra tự bóp lấy cổ mình cho xong.

Thà là anh ta cứ nói dối, cái gì cũng không biết, tôi lại có thể phẩy tay không tính toán. Nhưng cái vụ đánh tôi như quân thù ấy vậy mà không quên, chiếu theo lý, chắc tôi lên tẩn anh ta một trận cho bõ ghét, không thì cũng chửi ầm lên cho hả giận.

-Đao của cậu.

Anh ta nhắc nhở. Tôi dời mắt, máy móc cầm lấy. Nhưng thực tế đầu óc tôi loạn chuyển một hồi, càng xoay vòng càng vo lại thành cục rối rắm, có một đống vấn đề bức xúc muốn vặn hỏi lại không biết phải bắt đầu từ đâu. 

Thiên Hương đã tới bên, nhìn vết thương nơi ngực của anh ta đang rỉ máu mà ánh mắt đau lòng không thôi, vừa lôi ba lô vừa nói.

-Báo ca, anh ban nãy thật khủng bố thần kinh. Rốt cuộc là vì sao lại thành ra thế? Suýt nữa là hại chết Tiểu Mặc Ca. Anh lúc đó thật là đáng sợ.

Thật ra tôi cũng định mở lời xin lỗi cô vì đâm anh ta một nhát.

Âu Tử Dạ vươn tay ý ngăn cản hành động tìm đồ gì đó của Thiên Hương khiến cô dừng tay ngơ ngác.

-Không cần!

-Không cần cái gì, cứ để máu chảy thế kia mà được sao? Loại băng thuốc này cầm máu rất nhanh, còn có thể ngăn cản được nước xâm hại. Trước cứ thế đã, tới chỗ khô ráo hơn thì xử lý tiếp.

Vừa dứt lời cô liền xé miếng bọc, dán lên miệng vết thương. 

Bất chợt có tiếng “lích rích” bên tai, tôi dỏng tai cẩn thận ngó quanh. Tiếng “lích rích” lại vang lên gần hơn, rõ ràng, chỉ thấy trên mặt nước lao xao một trận như có gió quét qua. 

Bên thân động đậy, Âu Tử Dạ vung thanh hắc đao cong vút như mảnh trăng lưỡi liềm, mu bàn tay phải, lấp lánh hình chu tước đỏ tươi xinh đẹp. Giọng nhẹ cất lên.

-Cẩn thận! Có gì đó trong nước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.