Càng đi sâu vào càng thấy trong động không còn kiểu lạnh khô ráo như lúc đầu, mà mang hơi nước, sương giá ngấm vào áo quần khơi gợi cảm giác ngứa ngáy khó chịu như có con gì bò bò trên da thịt. Cầm đoản đao chọt chọt vào lại cảm thấy vỏ rễ không cứng như bên ngoài mà lại rất mềm, thế mà để lại dấu vết.
Còn có rất nhiều loại thực vật kỳ cục không biết tên mọc tràn lan. Mấy cái cành cây khẳng khiu xanh xám trồi lên ngay trên thân rễ trông tựa như khúc xương bàn tay loe ngoe ba bốn ngón. Tại đầu móng gầy gò sắc nhọn chúc xuống như oằn mình vì cõng mấy chùm hoa, bông be bé chúm chím màu sắc nhợt nhạt tựa như mấy cục mụn thịt lắc lư nơi đó.
Một hàng trùn gì đó dài cỡ gang tay uốn eo bò ra từ một cái lỗ đen đặc. Một đàn ùn ùn từ trong rễ cây đục khoét trồi lên, dài dằng dặc phải mấy trăm con như là hành quân đánh trận. Cơ thể nó màu nâu sáng bóng như được bọc trong lớp màng nhầy bôi trơn, còn điểm khoang lỗ chỗ tím đỏ. Từ phần thon nhọn nhỏ hơn chẳng biết là đầu hay đuôi, có lẽ là đuôi đi, phụt một cái xịt ra luồng khói. Mẹ nó, này là xì hơi sao?
Tôi ngây người nhìn muốn trợn mắt há hốc mồm, cả bầy đàn nhung nhúc cùng đồng loạt xịt khói từ mông. Tôi vô thức vừa hít một cái tức thì choáng váng mặt mày, cảm giác chao đảo như leo dốc hụt hơi, càng lên cao không khí càng loãng, đứng không vững.
Thì ra sương mờ khói ảnh gì đó là do cái lũ trùn dị dạng này tạo ra. Không biết còn có tác dụng phụ nào nữa không, mong là không có phát sinh hiểm họa song cũng nghi ngờ lắm. Nhưng không còn cách nào khác, nếu có mặt nạ phòng độc thì đỡ quá, xui xẻo do môi trường không khí vì bị phong bế quá lâu trong lòng đất sẽ giảm thiểu tới mức thấp nhất.
Cơ thể lũ giun còn tỏa ra thứ ánh sáng màu cam dìu dịu nhấp nháy chớp tắt chẳng khác gì đom đóm. Không phải là thứ ánh sáng lấp lánh khiến tôi tò mò mạo hiểm dấn thân. Ánh sáng yếu ớt nhưng cũng ma quái này biến mất trong những cái hốc rễ cây tối tăm đen ngòm và nhờ thế mà tôi thấy được chân thực hình dạng mấy bông hoa kia, thì ra là đầu lâu a.
Gió từ trên đầu lành lạnh hiu hiu thổi lướt qua gương mặt lấm tấm mồ hôi rồi đập vào các rễ cây vọng lại âm thanh “Cứu... Cứu...Cứu..” quanh quẩn quanh lỗ tai như câu dẫn người ta lần bước. Mùi hương nồng đợm cũng thoang thoảng đâu đây bức người ta phải lần mò tìm kiếm.
Đột nhiên tôi rùng mình, sẽ không phải là giọng của Âu Tử Dạ? Anh ta mà lại bị vây khốn thảm bại tới mức phải rên rỉ mở miệng cầu cứu sao? Tôi nghiêng đầu tập trung một chút rồi lắc lắc, không giống lắm. Nếu vậy thì là kẻ khác, người đã đột nhập vào đây trước cả Âu Tử Dạ? Nếu không phải con người chẳng lẽ thực là yêu thụ bị giam cầm ngàn năm?
Tôi biết bản thân bị không gian nơi này gây sức ép, lúc trước cứ ngỡ lá gan to lên rồi, xem ra vẫn còn phải mài dũa thêm. Một trong những điều tối kị những lúc ở một mình nơi kinh khủng như chỗ này chính là tưởng tượng vớ vẩn. Tôi vừa tự nhắc nhở bản thân vừa tập trung tinh thần mường tượng cảnh bốn phía đột nhiên sáng lấp la lấp lánh ánh đèn neon muôn hình vạn sắc, không còn tối tăm lạnh lẽo ảm đạm quạnh hiu như trước nữa, đồng thời hít sâu mấy cái, ngăn trái tim tiếp tục đánh lô tô trong lồng ngực bình bịch bình bịch như chạy việt dã.
Tôi thở dài, tập trung lắng nghe xem rốt cuộc đây là âm thanh gì. Gió trên đầu lại vù vù thổi xuống, dường như mạnh hơn, đám hoa đầu lâu sương sọ kỳ lạ cũng khe khẽ rung rinh mấy cái, xung quanh cũng tức thì nổi lên một trận âm thanh như vong hồn nơi địa ngục tha thiết réo gọi “Cứu ...Cứu...Cứu...”
Một giây sau gió dừng, âm thanh cũng đột nhiên lặng hẳn, bốn phía lại im ắng như tờ. Tôi cứng ngắc cả người, bất giác cảm thấy toàn thân như bị một luồng điện từ dưới gan bàn chân chạy một mạch lên đỉnh đầu. Vô thức quay phắt lại quơ đao lia một đường cung ngọt xớt. Ngay sau đó tay cầm đao bị thứ gì nắm chặt lấy, kéo mạnh một cái về phía sau khiến tôi hoảng sợ đến mức đầu óc trống rỗng để mặc bản năng dẫn dắt. Dùng hết sức bình sinh vùng vẫy cố gắng để quay người lại khiến bản thân không bị động lôi đi. Nhánh rễ phía dưới chắc có lẽ chưa hoàn toàn sừng hóa hết liền vì sự vận động kịch liệt phía trên mà gãy đánh rắc, cả người bất chợt hẫng một cái, tôi và thứ đằng sau như hai vật vô dụng bịch bịch lăn từng bậc xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]