A Hoa và Tiểu Trà chạy vào vừa đúng lúc Thiên Hương dẫn đầu đạp cửa tiến vào phòng trong. Một mùi hôi thối quen thuộc lao tới, như một trận gió càn quét nơi cống rãnh xa xôi đột ngột tập kích đến, khiến người ta nhíu mày nhăn mặt không muốn tiến bước.
Bên trong tối như bưng mắt, gió đột nhiên cũng không buồn nhúc nhích, chỉ có mùi hôi thối lởn vởn đung đưa. Xung quanh dường như chứa mấy thứ đồ gì đó không rõ ràng. Bóng tối sâu bên trong dày đặc bao phủ, tưởng như có thứ gì đang ngồi ẩn núp trong đó trừng trừng hung hãn nhìn lại khiến người ta vô thức lạnh sống lưng.
Thường công tắc đèn được đặt ngay lối ra vào, mò một lúc cũng ra, vừa bật lên phút chốc mọi thứ đang im lìm ẩn mình vào bóng tối trở lên sáng sủa vô hại. Bên trong giống như phân xưởng với hệ thống máy móc chế biến, phân làm hai bên trái phải ở giữa là lối đi, không rộng nhưng khá dài. Tôi chán ghét nhìn, một dây chuyền trục lợi từ xác trẻ nhỏ. Sao con người tàn nhẫn tới mức có thể vì nhu cầu thoải mái của cá nhân mà đến đứa trẻ chưa đủ một tuổi cũng không bỏ qua?
Tôi lầm bầm trong miệng.
-Tham lam quá độ là căn nguyện của mọi tội ác. Mà con người thường bị lòng tham làm cho đầu óc u mê không còn phân nổi đúng sai, chẳng còn biết chừng mực.
Phong Linh đi phía trước sau cùng trong nhóm Thiên Hương, cách tôi một người. Chợt lùi bước đi tới bên cạnh tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huyen-dia-hoang/3101775/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.