Tôi vừa nhìn xuống dưới liền tá hỏa, chỗ đáng ra có “thằng nhỏ” lại thay bằng “thứ” khác.
-Nhóc, con là con gái sao?
Bé lắc lắc phủ nhận.
-Mẹ nói ai hỏi cũng phải bảo là con trai. Mẹ nói con sinh ra mệnh yểu, không được nhận mình là con gái, nếu không sẽ không sống qua tuổi 14.
Bé nói đến đây, tôi rà lục lại đoạn hội thoại với Hách Liên. Bé vừa trào đời đã mọc đầy răng như cá mập là hiện thân của điềm xui xẻo. Thì ra việc Vân Thải nói hoán đổi thiên mệnh cho bé chính là nhận tôi làm cha đỡ đầu, đặt một cái tên tạm thời xấu xí là Ô Nha và che dấu giới tính thật sự.
Tôi đưa vòi hoa sen lại gần, xả nước ấm lên người bé, cái miệng nho nhỏ woa woa lên thích thú.
-Được rồi, khi nào sinh nhật con 14 tuổi, ta sẽ trao lại cái tên mà bố mẹ ruột của Ô Nha đặt.
Bé im im một lúc cúi mặt xuống, gật nhẹ, giọng nho nhỏ như muỗi vo ve thốt ra.
-Con muốn gặp lại bố mẹ.
Tôi không nói gì, chỉ chú tâm xả nước ấm lên người Ô Nha, đôi vai bé nhỏ chợt run rẩy. Tôi nhẹ giọng.
-Ô Thiên Hà không được, đã nói rồi nó là bảo vật gia truyền. Cậu Mặc , dường như bị Ô Thiên Hà ám ảnh khá sâu đậm. Tốt nhất không nên có bất cứ ý nghĩ mơ tưởng nào.
Mạnh Chương có vẻ không để bụng, giọng điệu tùy tiện cắt ngang. Nhưng tôi dám chắc gã ta không tốt tính như vẻ bề ngoài thể hiện. Hừ, trong tâm tôi cũng bất bình. Bằng mọi cách phải lấy lại Ô Thiên Hà. Minh kế không được thì ám kế. Cũng phải tìm hiểu nguyên nhân vì sao nó lại rơi vào tay gia tộc nhà gã ta.
-Quân tử không đụng nhất vợ bạn. Tôi chỉ là nhất thời bị Ô Thiên Hà thu hút, không biết nó được làm từ chất liệu gì thôi.
-Làm từ gỗ Mộc Xà Thụ đấy! Nghe tổ tiên tôi kể lại, Mộc Xà Thụ trên 1 ngàn tuổi, sẽ bị một loại sâu lạ tấn công. Chúng ăn ruột gỗ đến đâu thải phân đến đó. Phân của chúng có ánh lân tinh, càng ở trong bóng tối, càng lấp lánh rạng ngời. Hơn nữa, gỗ ruột bên trong vốn mềm lại nhờ thế trở lên cứng rắn như thép nguội. Gia tộc tôi lúc trước chuyên về cơ quan thuật, đặc biệt là gỗ, từng thiết kế qua vô số cơ quan ám khí...
Mạnh Chương ngồi dậy vươn tay lấy cái ô. Ô đang ở tư thế cụp, phần chóp ô chạm khắc hình đầu chim. Giọng gã ta vẫn đều đều như giáo viên giảng bài tiết cuối, không có nhiều hứng thú.
-Biết Tật Phương không?
Tôi gật nhẹ trả lời.
-Truyền thuyết viễn cổ kể rằng thời điểm Hoàng Đế tụ tập quỷ thần ở Thái Sơn chuẩn bị cho cuộc chiến với Xi Vưu, cưỡi chiến xa kéo bằng Giao Long, canh giữ hầu hạ bên cạnh chính là Tật Phương. Tật Phương là loài thú sinh ra từ hỏa hoạn, vừa là Hỏa thần mà cũng là Mộc thần, vì nó rất thích ăn lửa đồng thời cũng thích cư ngụ trong đại cổ thụ. Tật Phương có hình dáng giống như hạc nhưng chỉ có một chân...nhìn hình dáng cái ô, thật sự có chút giống.
-Không sai, mũi ô chính là đầu Tật Phương, phần mũi có thể phóng ra ám khí, mỗi đợt 10 ngân châm nhỏ như lông trâu. Cán ô là chân, tay cầm có thể tháo dời, bên trong là đoản kiếm. Tán ô là đuôi, có thể phòng thủ chắc chắn như tấm khiên sắt, ngay cả lửa cũng không gây nguy hại. Khi tán ô thu về còn 1/3, phần đầu ô có thể gập như thế này, trông nó chẳng khác gì Tật Phương, nên ban đầu ô làm ra dành cho phu nhân của tộc trưởng, còn gọi là Tán Phương. Nó cũng hơn 2 ngàn tuổi rồi. Về sau do vấn đề hôn nhân không được chú trọng nên chỉ truyền cho tộc trưởng. Tôi thật tò mò, cậu và nó thì có mối liên hệ gì?
Tôi im lặng một chút. Đang lưỡng lự không biết có nên cho gã ta xem thanh đoản đao của bản thân. Thôi được rồi, thông tin cần được lưu thông, cứ giữ khư khư cho bản thân thì mình sẽ không thể biết nhiều hơn nữa.
Tôi lầm bầm, trái tim trong lồng ngực vô thức đập loạn nhịp. Định tra vỏ đao vào, Mặc Minh lại ngăn cản hỏi tôi mượn xem. Sau một hồi đưa tay vuốt lên vuốt xuống khắp bề mặt kim loại lạnh lẽo gã trả lại, nói.
-Cậu biết thứ khắc trên vỏ đao là gì không? Truyền thuyết xa xưa viết rằng, cứ mỗi 3.000 năm qua đi, có một loài hoa bé nhỏ trắng muốt như những bông tuyết trên trời cao giáng xuống nở trên những gốc cây đại cổ thụ ngàn năm tuổi. Loài hoa kỳ lạ này vì lẽ đó trở lên vô cùng linh thiêng, nó là đại diện điềm cát lành cho thời đại. Thứ trên vỏ chính là miêu tả diện mạo loài hoa bí ẩn đó. Hoa Ưu Đàm. Người kia, đặt tên là Ưu Đàm, xem ra cũng không phải nhân vật tầm thường.
Khi nghe gã giảng giải như vậy, tôi cảm giác đầu óc cứ lâng lâng như lạc vào vùng sương mù. Cảm giác đáp án là đám lá cây ẩn hiện ngay kế bên lại không ngừng nhờ gió lay động mà phát ra âm thanh hừ hừ như có người vô hình nói chuyện. Tiếc là nó kể bằng ngôn ngữ chỉ mình nó tinh thông, thành ra dù tôi có muốn cố gắng tiếp thu lưu giữ cỡ nào lại vô phương thấu hiểu.
-Làm sao cậu có nó?
-Ừm, vì tôi bị mất trí nhớ nên cũng không rõ. Bố nói từ lúc tôi tới ở nhà ông thì đã thấy nó ở bên rồi. Vậy vật này liệu có phải cũng do gia tộc anh rèn ra không?
Mạnh Chương ngẫm nghĩ một chút cuối cùng lắc đầu không nói gì. Dường như anh ta đang trong tình huống quẫn bách khó xử. Tán Phương không có ấn kí của gia tộc anh ta xác nhận thế nhưng cứ vậy coi là bảo vật truyền thừa qua các đời. Nếu không có thanh đao bạc của tôi xuất hiện, có lẽ anh ta cũng chẳng muốn bận tâm đến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]