*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bụng đột ngột quặn đau, khiến tôi nhíu mày nín thở. Cả cơ thể trở lên lạnh toát như ướp băng mà cơn đau tựa như dòng dung nham nổi loạn trong lòng biển sâu. Phun trào rồi nhanh chóng bị làm nguội, đau đớn đỉnh điểm rồi lại được đóng băng, như thể có thứ gì đó đang ra sức quẫy đạp đồng thời cũng bị giam hãm. Tôi vén vạt áo, nhìn vùng bụng nổi lên mấy vòng hoa văn xanh nhạt uốn lượn đứt gãy như những con chữ cổ xưa. Nhìn chúng có chút hoa mắt chóng mặt, là chữ Đại Triện thì phải?
Tôi chật vật bò trở lại mặt đường. Bông Tuyết sinh khí chít chít nhảy lên nhảy xuống như một quả bóng bàn khiến tôi nhìn có chút chóng mặt. Tôi lờ nó đi, ngó trước nhìn sau con đường vắng tanh vắng ngắt rồi quyết định cởi sạch sẽ áo quần. Ngay đến chiếc quần đùi có in những bông hoa hướng dương cũng được lột ra vắt kiệt quệ nước rồi phơi lên lan can hóng gió mát một lúc.
Một lúc sau, có nhiều tiếng động cơ phóng tới, càng ngày càng gần. Tiếng máy nổ “ầm ầm” nhức óc ở ngay sau lưng khiến tôi có chút khó chịu. Sau đó tiếng máy “brừm brừm” dừng lại rồi giảm bớt, như thể một chiếc đã tắt động cơ.
Giọng nói sang sảng nam tính vọng tới.
-Này nhóc, có thấy một thanh niên mặc đồ trắng...
Tôi vẫn ngồi ỳ trên lan can quay lưng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huyen-dia-hoang/3101701/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.