Tôi không có ý định trở lại phòng bệnh, mặc dù Thiên Hương nói đã đóng phí hết ngày hôm nay, còn cẩn thận chu đáo đưa chút tiền lộ phí. Bố nuôi từng căn dặn, nhận ân tình của người khác lúc bản thân gặp hoạn nạn là cỡ nào may mắn vì thế sau này nhất định phải hoàn trả gấp đôi mới tương xứng. Tôi lúc đó còn nghiêng đầu ngây ngô hỏi lại, vậy ân tình của bố thì con phải báo đáp sao cho phải đạo đây? Ông ấy chỉ cười cười hiền lành, ánh mắt sáng quắc mà ấm áp, vươn bàn tay to thô ráp dịu dàng xoa xoa mớ tóc lộn xộn trên đầu, nói, không cần, giữa người thân trong gia đình với nhau, vốn đơn thuần là đón nhận, chỉ cần cứ mãi là con ta, vậy đủ rồi.
Một ông lão khoảng tầm ngoài 60, trước ngực có đeo một hộp gỗ tựa như chiếc vali nhỏ được mở bung, bên trong bày thuốc lá và bật lửa, lúc đứng dậy rời khỏi ghế chờ theo dòng người lên tuyến xe buýt đã tối muộn thì chợt khựng lại, quay đầu nói với tôi.
-cậu không định lên sao? Đây đã là chuyến cuối rồi?
Tôi lắc nhẹ, ông ấy đã từng này tuổi hằng ngày vẫn phải lang lang khắp nơi bán dạo kiêm sống? Không có người thân nào phụ giúp đỡ đần?
-vậy cậu cũng không nên nán lại ở các trạm dừng quá lâu, nghe đồn một năm trước một chiếc xe buýt mất lái tự đâm vào cột điện, cột điện bị gãy đổ đè chiếc xe, chiếc xe phát nổ, toàn bộ hành khách đều thiệt mạng, từ đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huyen-dia-hoang/3101690/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.