🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hắn chỉ nói giúp tìm lại ký ức, cũng không nói đưa tôi đi theo tìm kiếm cổ. Nếu là tôi lúc trước, nhất định cam tâm tình nguyện ở nhà đợi anh ta về kể chuyện xưa. Nhưng bây giờ, tâm lý đại biến, không muốn là kẻ bị bỏ rơi phía sau, càng không thích bị xem thường, bị đánh giá là bất tài vô dụng.



Tôi cúi đầu vuốt ve bộ lông mượt mà mềm mại của Bông Tuyết, toàn thân nó nho nhỏ cuộn tròn trong lòng bàn tay, lại buột miệng trò chuyện.



-Tiểu Tuyết, chủ cũ của mày ngày nào mới đến tới gặp tao?



Cái tai nó động đậy một chút, đuôi cũng phe phẩy mấy cái, lại gật gù ngủ tiếp. Tôi tự động trả lời.



-Chắc là sớm thôi, có thể một hai hôm nữa.



Tôi ngước đầu, nhớ tới kho sách nơi quê nhà, lão bố cũng chịu đầu tư, dành hẳn một căn phòng 20m vuông, đặt rất nhiều tủ kệ bằng gỗ Hoàng Hoa Lê (gỗ sưa) quý giá để chứa chúng. Đó là nơi tôi cực kỳ yêu thích, cửa sổ to lớn không có trấn song nhìn ra khoảng sân trước nhà có gốc cây Ngân Hạnh 300 năm tuổi, tôi ngồi ngả lưng gác chân lên bệ cửa rộng, thường bỏ ra 16 tiếng mỗi ngày “cắn nuốt” chúng.



Hơn một nửa trong số đó là sách cổ, ghi lại rất nhiều điển cố ly kỳ, đa phần là những cố sự xảy ra trong nhân gian, tập hợp những quái sự được truyền miệng từ đời này qua đời khác ở khắp mọi miền. Trong số đó có một cuốn bút ký nhắc đến một loại ngọc thạch

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huyen-dia-hoang/3101684/chuong-95.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Thiên Huyền Địa Hoàng
Chương 95: Canh Mạnh Bà
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.