Thở dài một hơi mệt mỏi, trước mắt như đột nhiên tối sầm lại, đầu óc cũng quay cuồng như lạc vào vùng vô định...
Gương mặt hắn ẩn hiện như phủ hơi nước,thân hình lung lay mờ ảo, chìa tay ra muốn giúp đỡ.
Nhìn Âu Tử Dạ hồi lâu, tựa như nhìn vào một vực tối sâu hun hút, cảm thấy hắn đã bình phục sinh khí đến 6 phần.
Khẽ lắc đầu từ chối, nhìn nhìn hắc thiên dành cho tôi,nhàn nhạt mở miệng.
- hình như tôi thấy tử thần tới đón mình rồi...
Đương nhiên chẳng nhìn thấy thứ đó, muốn thấy linh hồn bố nuôi tới dặn dò mà cầu mãi chẳng ứng nghiệm. Đến tận lúc sắp sửa lâm chung mà ông ấy vẫn không có ý định tới đón .Chẳng lẽ ở dưới đó vui quá quên mất tôi rồi?
Hắn tự động nắm lấy hai bả vai tôi dựng ngồi dậy, lại dùng ánh mắt tăm tối không một chút xao động nhìn xoáy vào tận đáy sâu nội tâm khiến tôi thoáng rùng mình kinh sợ .Thân trên tự động lùi ra sau nhưng cái cần cổ cứng ngắc như đổ bê tông khiến đầu không làm sao mà xoay đi tránh luồng mắt độc hại của hắn.
-Báo ca, anh thế nào rồi? Không sao chứ?
Giọng một nữ nhân từ sau lưng vọng tới thành công khiến hắn phân tâm, bấy giờ tôi mới hít thở được bình thường. Vô thức quay đầu lại xem ai vừa cứu mình, chẳng phải cô nàng mặc lính phục cai ngục đây sao.
Hai tay cô ta cầm hai khẩu súng lục, chạy tới bên dùng ánh mắt vạn phần quan tâm để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huyen-dia-hoang/3101587/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.