Tôi không biết mình cứ vô thức bị người ta dẫn đi như vậy bao lâu ,mắt mởtrợn trừng tựa như mí mắt bị hóa đá mãi cho đến khi đầu óc tự thanh tỉnh .Mí mắt cử động, nhúc nhích cụp xuống, nhắm chặt lại, nước mắt khôngtiếng động tuôn rơi, không phải đau khổ hay sợ hãi gì hết, chỉ đơn giảnlà ,đau mắt thôi.
Ban nãy giống như bị trúng tà thuật ,lý ra ởcái địa phương quỷ dị này ,sao có thể có đứa trẻ nào tồn tại .Nếu thêmmấy bước nữa đi vào vòng lửa đó, bị chúng trói tay trói chân lại khôngcho di chuyển cử động, có phải là ,cùng chung số phận chết cháy ?
Tại sao bọn chúng lại muốn giết tôi? Tôi và bọn chúng lúc trước chưa từnggây thù, hiện tại cũng không hề tạo oán, tại sao lại lôi tôi chết cháytheo ?
Chẳng lẽ nếu khiến tôi cũng chết như vậy, bọn chúng sẽ được giải thoát?
Trẻ nhỏ nếu bị chết ,thường rất nhanh sẽ được siêu thoát,chúng không cónhiều oán niệm như người trưởng thành. Càng khôn lớn ,càng mất đi vẻngây thơ, càng lõi đời càng dễ sa vào ma chướng, không cam tâm chết đicàng dễ biến thành lệ quỷ ,sau ra giết hại con người, đoạt lấy dương khí những mong có thể sống tiếp.
Những đứa trẻ đó,vì lời nguyền củalàng bao vây mà phải bất đắc dĩ tồn tại tới giờ. Linh hồn lúc nào cũngtrong tình trạng bị lửa giam hãm ,ngày qua ngày, năm nối năm, tiếp diễnbất tận, vòng tròn không lối thoát.
Mộ phần song thi xếp theohình tròn không có điểm đầu và cuối ,tiếp diễn,bất tận là lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huyen-dia-hoang/3101579/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.