“cứu tôi!” 
Âm thanh rất yếu ,xa xăm như gọi trong vùng gió tuyết. 
“cứu tôi!” 
Như ngay kề bên tai lại mong manh như sợi tơ sắp đứt. 
“cứu tôi!” 
Tựa như sợi chỉ run rẩy trong cơn mưa như trút nước. 
Ở nơi địa phương của ma quỷ này còn có con người nào khác ngoài tôi và Âu Tử Dạ sao? 
Hay là tiếng của lôi nhân kia ? 
Tôi nhìn túi xách của Âu Tử Dạ bên cạnh,không hiểu sao thân thể vốn yếu ớtlắm rồi lại còn khoác nó lên làm gì.Khi tôi đứng lên di chuyển mới biếtxương cốt toàn thân lung lay cỡ nào,cơ hồ mỗi lần chuyển động là mỗi lần lặng người chịu đựng sự đau nhức lan tới từng tế bào. 
Nhưngnhững tiếng chuyển động ma sát với mặt đất kia,rất nhỏ lại tạo cảm giácdường như khá nặng nề,như ngày một áp sát tới khiến tôi phải cắn răngtiến đến.Không biết là thứ gì đang uy áp bức tới,chân và tay tiếp xúcvới đất đá cảm nhận những rung trấn nho nhỏ,mơ hồ tựa ảo giác,lại rõrành khiến đầu ngón tay run rẩy. 
Một tay lần theo vách hang bướcđi thận trọng,âm thanh nhẹ như tiếng gió thoảng tới lại có ma lực khiếntôi không làm sao cưỡng lại được như thể kích thích lòng hiếu kỳ tính tò mò của bạn gấp 10 lần lên.Cứ thế tôi chầm chậm bước đi men theo váchđá. 
Nơi này không được ánh lửa chiếu tới ,hoàn toàn nằm trongphạm vi bóng tối như mực,âm thanh hư ảo không rõ rệt đó văng vẳng quanhđây,rất gần .Nếu tâm lý người bình thường hẳn chẳng ngu ngốc điên khùnggì lại lần mò 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huyen-dia-hoang/3101570/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.