Tưởng tượng bạn là miếng thịt,mặc nhiên cho người khác dùng sống lưng daophay không ngừng nện từng đợt vào,rần cho mềm nhũn ra rồi bắt tay chiênxào.
Mịa nó chứ,thật coi ông đây là cái thứ phế vật đó sao?
Tôi nằm bất động trên nền đất lạnh ngắt, sau đợt bị kéo xuống vực như tratấn khiến cho cơ thể đau đớn nhức nhối tới mức không buồn động đậy,mặckệ tiếp theo chuyện kinh dị gì sẽ xảy tới.
Thế nhưng tôi chờ đợimột hồi lâu cũng chẳng cảm thấy có điều gì bất thường xảy đến bèn nhúcnhích ngồi dậy,vừa mở mắt ra liền cảm thấy phi thường không ổn.Tôi cứđinh linh mình sẽ nhìn thấy một vùng tăm tối, hôi hám đầy âm khí như lạc tới vùng đất của cõi chết.
Tôi đứng dựa vào một gốc cây cổ thụnhìn một bức tượng đá quen thuộc trước mặt,chính xác là một cặp tượngnhân xà thạch cao gấp đôi người thường,qua luồng ánh sáng được phủ thêmlớp sương mù khiến cảnh vật càng âm u hư ảo làm tôi không khỏi rùng mình kinh sợ.
Ngã nặng quá lên trấn thương sọ não hình thành ra ảo ảnh sao?
Tôi cứ đứng ngốc lăng tới mức trợn mắt há mồm hồi lâu mới chớp mắt một cáirồi lia lịa lắc đầu.Nhìn lại,quả nhiên do choáng váng đầu óc lên thịgiác bị đánh lừa.
Trước mắt chỉ thấy một con trâu đá nằm phủ phục trước một lư hương thanh đồng cỡ lớn nghi ngút khói uốn lượn,xem ra mới được thắp nhang không lâu.
Tôi thận trọng bước lại gần hơn mớiphát hiện,hương đốt này không giống thời hiện đại.Hương nhang thời nayđa số dùng bột thơm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huyen-dia-hoang/3101539/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.