Đúng lúc đó cánh cửa khẽ mở,tôi giật thót tim quay lại.Người tiến vào là hai tên lính,cả hai đều nhìn lướt qua tôi rồi mới cùng cúi đầu chào tênkia,cứ như thể tôi là một tên hầu đứng cạnh ông chủ.
-anh Hắc Báo.
Âu Tử Dạ gật nhẹ rồi hỏi.
-thế nào?
Một trong 2 tên,người có dáng dấp thanh mảnh cao gầy,lạnh lùng nhìn tôi một chút rồi mới trình báo cho Âu Tử Dạ hay.
-ông ta đã thông báo cho 2 tên giám ngục khu C và D…mọi việc theo đúng tiến trình.
Người còn lại dáng hình to lớn hơn chút,gương mặt rắn rỏi rám nắng,cũng nhìn tôi có vẻ cảnh giác,tiếp đó mới bổ sung thêm vào.
- "hàng" vẫn an toàn.
Người này nói đầy ẩn ý,sau đó không nhịn được thắc mắc,nhìn tôi như nhìn tên gián điệp,rồi quay ra hỏi Âu Tử Dạ.
-chúng ta có thể tin tưởng người này sao?
-chỉ là một tên vô dụng không quen biết,tại sao anh Hắc Báo phải cứu hắn làm gì cho vướng chân bận tay.
Cái người này có khuôn mặt khá thanh tú,vừa trừng trừng nhìn tôi từ đầu tới chân,chất giọng lạnh lùng rất không thiện cảm phóng tới.
Âu TửDạ hơi liếc mắt nhìn tôi sau đó ra bàn ngồi vắt chân.Tôi ngây ngô chớpmắt,chẳng lẽ còn cần tôi ra đấm lưng bóp vai tính điểm?
-không tin tưởng.
Hắn lắc nhẹ,nhàn nhạt đáp thêm.
-vì vô dụng nên vô hại.
Ôi lão thiên a,ở đâu ra cái đạo lý đó.
Cái người mảnh mai thon thả đó đi một vòng dạo quanh tôi lại nhìn từ chântới đầu như người ta liếc một món đồ hạ đẳng.Tiện thể tôi cũng đánh giálại cái người cao ngạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huyen-dia-hoang/143645/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.