Chương trước
Chương sau
“Ngươi nhìn gì vậy?” Dận Chân cảm nhận được ánh mắt của Dận Hữu, “Ta có gì bất thường sao?”

Dận Hữu lắc đầu, để quyển sách trên tay xuống, “Không có gì.” Chẳng lẽ y lại nói, huynh đệ, chuẩn bị sẵn sàng nhé, chiến tranh sắp nổ ra, ngươi sắp phải ra trận đánh giặc rồi?

Thấy Dận Hữu ngập ngừng muốn nói lại thôi, Dận Chân đứng dậy đi đến bên cạnh y, “Mệt?” Nhẹ nhàng xoa hai bên má trắng mịn của y, “Buổi tối ngủ không ngon?”

Dận Hữu ngáp một cái, “Nếu ngươi không nói, ta con không thấy buồn ngủ.” Đưa tách trà cho Dận Chân, Dận Hữu đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn, “Tối hôm qua ngủ hơi trễ.”

Dận Chân thành hôn đã được vài năm, nhưng vẫn chưa có con nối dõi, người bên phía Đại a ca đã có kẻ lấy việc này ra rêu rao, không biết Dận Chân nghĩ thế nào, dù sao Dận Hữu cũng chẳng hề thấy hắn sốt ruột, nhưng trong lịch sử Dận Chân có con đầu lòng vào lúc nào nhỉ?

“Đấy, ngươi mắc bệnh lười còn dám đổ trách nhiệm lên đầu ta.” Dận Chân đặt tách trà qua một bên. “Nay ngươi đã bắt đầu làm ở Hộ bộ, không được lười biếng như vậy nữa.” Hiện giờ bè phái của Đại a ca trên triều đình lại ngấm ngầm ngẩng đầu, e rằng những người đó sẽ khai đao với Thất đệ. Tuy Thất đệ không hẳn là người bên phe Thái tử, nhưng không thể phủ nhận rằng hoàng a mã muốn đẩy Thất đệ tới bên cạnh Thái tử.

“Có Tứ ca ở đây, có thể có chuyện gì chứ?” Về vấn đề tài chính của Đại Thanh, Dận Hữu không muốn để tâm lại càng không dám quản nhiều, y híp mắt nói, “Thật ra ta muốn làm việc ở Công bộ, nghiên cứu phát minh một số thứ, tạo phúc cho Đại Thanh.”

Công bộ ở Đại Thanh không được xem là bộ phận quan trọng, chủ yếu vẫn là Binh bộ và Hộ bộ. Dận Chân nghe những lời này của Dận Hữu, cười nói. “Ngươi thích mấy thứ này?” Lại cảm thấy, Dận Hữu thích những việc như vậy, nếu mình…

Trong lòng Dận Hữu hiểu rõ, trong xã hội phong kiến, chuyện phát minh thứ này thứ kia không được coi là nghề chính và cũng không được hoan nghênh, nhưng y chẳng để ý, chỉ chậm rãi nói, “Ưa thích cá nhân thôi.”

Dận Chân mỉm cười, “Sẽ có cơ hội.” Nói xong, hắn cầm lấy quyển sách trong tay Dận Hữu, “Nếu ngươi muốn ngủ thì vào phòng ta ngủ một chút đi.”

“Tứ ca, ngươi vẫn chưa chuẩn bị khách phòng cho ta sao?” Dận Hữu xoa xoa vai trái bị thương, “Ngươi từng nói sẽ sắp xếp một gian phòng thoải mái cho ta mà?”

“Phòng ta không tốt sao?” Dận Chân dứng dậy cất sách về chỗ cũ, “Hay là ngươi không thích gian phòng đó, hoặc là không thích ngủ cùng ta?”

Qua một lúc lâu Dận Hữu vẫn không nói nên lời, “Ta không có ý như vậy…” Hai đại lão gia chen chúc trên một cái giường, ngươi không sợ sẽ khó chịu sao.

Nhưng lại nói, dù sao cũng là đàn ông thành thục cả rồi, nằm chung một chiếc giường cũng không phải chuyện gì lớn, hai người lại là huynh đệ, đêm hôm thắp nến bàn bạc nói chuyện, cũng coi như ra vẻ một chút.

“Được rồi, muốn ngủ thì đi ngủ, đừng quấy rầy ta làm việc.” Dận Chân ngồi trở lại bên bàn, tiếp tục xử lý công vụ.

“Ai nói ta muốn ngủ.” Dận Hữu đi ra cửa gọi lớn. “Tiểu Lộ Tử, pha tách trà nóng cho gia, bỏ phần chủ tử nhà các ngươi đi.”

“Dạ.” Tiểu Lộ Tử dạ một tiếng không chút do dự, thật sự chỉ rót một chén trà mang vào, cười tủm tỉm bưng đến trước mặt Dận Hữu. “Thất gia, thỉnh dùng trà.” Thái độ nịnh nọt kia, nhưng lại không chút mảy may sợ chủ tử nhà mình tức giận.

Dận Chân liếc nhìn hai người, sắc mặt không có vẻ gì là không vui, đặt bút lông trong tay xuống, “Thế nào, không mệt?”

“Vốn không mệt.” Dận Hữu lấy ra một lọ thuốc hít, đưa cho Tiểu Lộ Tử. “Cái này cho ngươi.”

“Nô tài không dám.” Tiểu Lộ Tử thấy lọ thuốc hít này là hàng thượng đẳng, bèn liếc nhìn chủ tử nhà mình, nào dám nhận.

“Nếu Tiểu Thất cho, ngươi cứ nhận, hiếm khi tên keo kiệt này cho người khác thứ gì, gia thay ngươi hồi chủ, nhận lấy đi.” Dận Chân cười mắng, “Cũng không phải nhận không.”

Tiểu Lộ Tử nghe vậy liền cười cúi người, “Nô tài tạ Thất gia ban thưởng.” Trong lòng hắn càng hiểu rõ, Thất a ca và chủ tử nhà minh quan hệ xác thực không tầm thường. A ca dám trước mặt chủ tử ban thưởng cho mình, có lẽ chỉ có vị Thất gia này. Hắn nhét lọ thuốc hít vào trong tay áo, “Thất gia có muốn dùng chút điểm tâm, để nô tài bưng tới cho người?”

“Được.” Dận Hữu cười vỗ vỗ Tiểu Lộ Tử, “Mang điểm tâm tốt nhất quý phủ các ngươi tới đây, đừng thay chủ tử ngươi tiết kiệm bạc.”

“Nói ngươi keo kiệt, nhưng ngươi thật ra là mặt dày.” Dận Chân nói với Tiểu Lộ Tử, “Tới trù phòng xem có quế hương cao Thất a ca thích hay không, nếu không có thì mang thứ khác tới đây rồi bảo trù phòng mau làm.”

“Dạ.” Tiểu Lộ Tử lui ra ngoài, trước khi đóng cửa, dường như còn nhìn thấy chủ tử nhà mình mỉm cười với Thất a ca. Hắn vô cùng kinh ngạc, chủ tử ngày thường rất ít cười, hôm nay ở chung với Thất a ca đã mỉm cười rất nhiều lần.

Đến trù phòng lấy điểm tâm, trên nửa đường lại gặp phúc tấn. “Nô tài thỉnh an phúc tấn.”

Thư Nhã thấy là thái giám bên người Dận Chân, thái độ liền ôn hòa hơn, “Ra là Tiểu Lộ Tử.” Nàng nhìn những món điểm tâm Tiểu Lộ Tử bưng, “Gia đói bụng?”

“Hồi phúc tấn, là Thất a ca đến đây, hiện giờ chủ tử và Thất gia đang ở thư phòng.” Tiểu Lộ Tử khom người, “Không biết phúc tấn có gì phân phó?”

“Không có việc gì, ngươi đi mau đi.” Thư Nhã cười để Tiểu Lộ Tử rời đi. Nhìn Tiểu Lộ Tử từ từ đi xa, nét cười trên mặt nàng liền nhạt dần đi, trước nay gia đối với nữ nhân trong hậu viện luôn lãnh đạm, đôi khi nàng nghĩ, nếu như gia đối với mình tốt như đối với Thất a ca hay Thập Tam a ca sẽ là cảnh tượng ra sao.

Nghĩ như vậy, rồi lại thở dài, như mình đây là tốt lắm rồi, ít nhất gia ở đây tôn trọng mình, thiếp thất cũng ít, so với Đại phúc tấn, Thái tử phi, Tam phúc tấn, mình cũng nên biết thỏa mãn. Ngạch nương từng nói, biết thỏa mãn là có phúc, dù biết là vậy nhưng thật ra rất khó khăn.

Vốn định ở lại quý phủ Dận Chân một đêm, nhưng sau khi dùng xong điểm tâm lại phải rời đi, nguyên nhân là Khang Hi muốn gặp y. Dận Hữu có chút kinh hãi nghĩ, chẳng lẽ chuyện y gặp phải trên đường hồi nãy đã đến tai Khang Hi nhanh như vậy?

Nuối tiếc nhìn lại phủ Tứ a ca, sau khi dùng điểm tâm, Dận Hữu mới tâm không cam tình không nguyện ngồi lên kiệu rời khỏi.

Dận Chân nhìn cỗ kiệu chậm rãi đi xa, chỉ đứng yên ở đó, không vào nhà, cũng không động, Tiểu Lộ Tử phía sau hắn cũng im lặng mà đứng.

Tiểu Lộ Tử ngẩn người, “Năm nay vẫn chưa đưa cho Thất a ca.” Ngay cả trà Long Tĩnh cũng nhớ phải đưa cho Thất a ca sao? Tiểu Lộ Tử cảm khái nghĩ, chủ tử nhà mình đối với Thất a ca thật là tốt, ừm, Thất a ca đối với chủ tử nhà mình hình như cũng không tồi.

Vào cung, Dận Hữu còn chưa tới Càn Thanh cũng đã gặp Bát a ca cùng Cửu a ca, Thập a ca và Thập Tứ a ca. Sau khi huynh đệ mấy người hành lễ xong, Dận Hữu nói, “Mấy vị đệ đệ đang đi đâu?”

Dận Tự thấy Dận Hữu như vậy, đoán rằng y vừa mới nhập cung, cười nói: “Bọn đệ đệ tới giáo tràng cưỡi ngựa, Thất ca từ ngoài cung trở về?”

“Trong lúc rảnh rỗi liền xuất cung đi dạo một chút.” Dận Hữu gật gật đầu, “Cưỡi ngựa cũng không tồi.”

“Thất ca không phải tới Hộ bộ sao, sao lại không có việc để làm.” Cửu a ca Dận Đường tựa tiếu phi tiếu, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo mấy phần châm biếm. “Hay là nói, Thất ca đang lười biếng?”

Dận Hữu cũng mỉm cười theo, “Hoàng a mã hạ mệnh ta tới Hộ bộ là có dụng ý của người, Cửu đệ giễu cợt Thất ca như vậy, thật sự làm cho Thất ca ta không phản bác được a.”

“Hoàng a mã đương nhiên thánh minh.” Cửu a ca bị phản một quân, sắc mặt có chút khó coi, nhưng không tiếp tục khiêu khích thêm nữa.

“Cửu đệ tuổi nhỏ, nói lời vô tâm, kính xin Thất ca thứ lỗi.” Dận Tự cúi người, cười nói. “Bát đệ thay Cửu đệ nhận tội với Thất ca.”

“Giữa huynh đệ nào có tội lỗi gì, chỉ là chút lời vui đùa.” Dận Hữu cười quét mắt nhìn Dận Tự cùng Dận Đường. “Cửu đệ xưa nay thông tuệ, sau này làm việc chắc chắn sẽ an bài ổn thỏa hơn ca ca.”

Dận Đường nghe những lời này, ngực đánh thịch một cái, lại sinh vài phần tức giận, “Đa tạ Thất ca nói tốt.” Lão Thất này, thực sự nghĩ không ai dám động đến y sao?

Dận Hữu vẫn mỉm cười không đổi, “Huynh đệ một nhà không cần tạ ơn tới tạ ơn lui, hoàng a mã triệu kiến ta, các vị đệ đệ thứ lỗi ta không tiếp được.” Nói xong, ôm quyền nói: “Về sau có thời gian huynh đệ chúng ta hảo hảo tụ họp.”

Đợi Dận Hữu đi xa rồi, Dận Đường mới căm hận thấp giọng nói, “Không phải là ngạch nương được tấn vị thôi sao, có gì đặc biệt hơn người, chân thì què, còn tưởng là mình lớn lắm.”

“Cửu ca, không phải ngươi trêu chọc y trước sao?” Thập a ca ngây người hỏi, “Sao ngươi lại tức giận?” Thật ra hắn cảm thấy, Thất ca kia tuy nói chân có tật, nhưng thái độ làm người không tệ. Hắn nhớ khi còn bé, có lần bị ngã vào đống tuyết, được Thất ca nâng dậy, tay Thất ca ấm áp vô cùng, dễ chịu cực.

“Ngươi thì biết cái gì?!” Dận Đường lỗ mãng liếc nhìn Thập a ca. “Còn muốn đi hay không.”

“Vốn là vậy mà.” Thập a ca trước nay luôn ngay thẳng, “Ai đi theo ngươi, gia ta về.”

“Biến đi.” Cửu a ca nhìn bóng lưng hơi mập mạp của Thập a ca, “Thất ca cái gì, chỉ là một phế nhân, không có tích sự gì hết!”

“Cửu đệ!” Dận Tự giận tái mặt, “Ăn nói cho cẩn thận!” Cửu đệ không thích Thất ca là chuyện từ rất sớm rồi, từ lúc Thành Phi còn là Tần, hắn vốn đã rất vô lễ với Thất ca. Nay ngoài mặt thì có lễ, nhưng trong miệng lại nửa phần không buông tha, cũng khó trách Thất ca lạnh lời với hắn. Cho dù tính tình Thất ca rất tốt, nhưng không hề nhu nhược, Cửu đệ cứ trêu chọc y như vậy, cuối cùng sẽ tự rước phiền toái vào mình.

Người thiện về nhẫn, một khi có kẻ vượt qua giới hạn của y, e là sẽ gặp phiền toái không nhỏ.

Vào Càn Thanh cung, Dận Hữu ngoan ngoãn thỉnh an, “Nhi thần thỉnh an hoàng a mã.”

“Miễn.” Khang Hi uống trà, nhìn thiếu niên đứng trước long án, “Trẫm từng nghe nói Tiểu Thất muốn làm đại tướng quân?”

Dận Hữu không biết Khang Hi nói vậy là ý gì, chỉ nói, “Đúng vậy, hoàng a mã.”

“Vậy nếu bây giờ trẫm bảo ngươi theo quân đi biên quan, ngươi nguyện ý chứ?” Khang Hi chậm rãi nói.

Trong lòng Dận Hữu âm thầm cả kinh, nhưng vẫn quỳ xuống. “Nhi thần là binh sĩ Đại Thanh, đương nhiện nguyện ý bảo vệ quốc gia, vì Đại Thanh mà chiến đấu.”

“Tốt lắm.” Khang Hi đặt chén trà xuống. “Ba ngày sau, ngươi theo Phí Dương Cổ và quân lính tới biên cảnh Cát Nhĩ Đan, có ý kiến gì không.”

Dận Hữu dập đầu nói, “Nhi thần tuân mệnh.”

Vì sao Khang Hi làm như vậy, Dận Hữu không rõ, từ đáy lòng kinh hãi như có sóng triều quay cuồng trào dâng. Bởi lẽ Phí Dương Cổ chiến đấu với Cát Nhĩ Đan rõ ràng là vào năm Khang Hi thứ ba mươi lăm, nay lại xảy ra trước thời gian một năm. Hơn nữa cho dù y ra trận chiến đấu với Cát Nhĩ Đan, cũng chỉ có thể đi trước khi Khang Hi thân chinh ra trận, sao tự nhiên y lại một mình cùng Phí Dương Cổ tới đó?

Rốt cuộc lịch sử đã rẽ sang lối nào rồi? Đế vương mưu tính, quả nhiên dù là một chút y cũng không thể thấu suốt.

Nhìn không thấu đoán không ra, thôi quên đi, cho dù lịch sử cong vẹo ra làm sao, ít nhất khi chinh chiến với Cát Nhĩ Đan vẫn có Phí Dương Cổ, cứ coi như nó xảy ra trước thời hạn vậy.

Nhưng thật ra y muốn xem xem, lịch sử có thể thay đổi ra sao.

__________________________________

Chú thích:

1. Lục bộ dưới thời nhà Thanh:

Lục bộ là thuật ngữ chỉ sáu cơ quan hành chính cao cấp trong tổ chức triều đình quân chủ Á Đông. Đứng đầu mỗi bộ là Thượng thư.

Lục bộ gồm các bộ: Lại, Hộ, Lễ, Binh, Hình, Công.

Lại bộ (吏部) – Quản lý nhân sự hành chính cho mọi chức vụ dân sự – gồm cả đánh giá, bổ dụng, và thải hồi. Bộ này cũng chịu trách nhiệm lập ‘danh sách danh dự’.

Hộ bộ (户部) – Dịch nghĩa theo từ Trung Quốc, “hộ” có nghĩa là ‘gia đình’. Hầu như trong toàn bộ thời cai trị của nhà Thanh, nguồn thu chính của chính phủ có từ thuế do các chủ đất đóng và các khoản phụ khác từ độc quyền nhà nước như các vật dụng gia đình thiết yếu là muối và trà. Vì thế, với ưu thế áp đảo của trồng trọt ở thời nhà Thanh, ‘gia đình’ là gốc cơ bản của nguồn tài chính quốc gia. Bộ này chịu trách nhiệm thu thuế và quản lý tài chính cho chính phủ.

Lễ bộ (禮部) – Bộ này chịu trách nhiệm mọi vấn đề liên quan tới nghi thức lễ tân tại triều đình, gồm cả không chỉ những lễ thờ cúng tổ tiên định kỳ và nhiều vị thánh thần khác của Hoàng đế — với tư cách “Thiên tử” (天子 – con trời),để đảm bảo sự hoạt động trơn tru của đế chế — mà còn chịu trách nhiệm cả vấn đề tiếp đãi các sứ đoàn từ các nước tới nộp cống. Quan niệm Trung Quốc về lễ (礼),theo Khổng Tử dạy, được coi là một phần của giáo dục.

Binh bộ (兵部) – Không giống thời nhà Minh trước đó, Binh bộ vốn kiểm soát toàn bộ các lĩnh vực quân sự, Binh bộ nhà Thanh có quyền lực rất hạn chế. Đầu tiên các Kỳ binh (quân chủ lực) nằm dưới quyền quản lý trực tiếp của Hoàng đế và các hoàng tử người Mãn Châu và Mông Cổ, khiến cho bộ này chỉ có quyền lực đối với các lộ quân địa phương. Hơn nữa, các chức năng của bộ hầu như chỉ đơn thuần là hành chính – các chiến dịch và các đợt diễn tập quân sự được chỉ huy và giám sát bởi Hoàng đế, đầu tiên thông qua hội đồng quản lý người Mãn Châu và sau này là Quân Cơ Xứ (軍機處).

Hình bộ (刑部) – Hình bộ xử lý mọi vấn đề pháp luật, gồm cả giám sát các tòa án và nhà tù. Bộ luật hình sự nhà Thanh khá yếu kém so với các hệ thống luật pháp hiện đại hiện nay, bởi vì nó không có sự phân biệt giữa các nhánh hành pháp và lập pháp trong chính phủ. Hệ thống pháp luật có thể mâu thuẫn, và khá nhiều khi tỏ ra độc đoán, bởi vì Hoàng đế cai trị bằng nghị định và là người đưa ra phán quyết cuối cùng đối với mọi vấn đề luật pháp.

Công bộ (工部) – Công bộ xử lý mọi dự án xây cất của triều đình gồm các cung điện, đền đài và sửa chữa các đường thủy cũng như các kênh tiêu lũ. Họ cũng chịu trách nhiệm đúc tiền. Theo như diễn biến trong truyện thì Công bộ ở đây còn chịu trách nhiệm cả với các vấn đề liên quan đến nông nghiệp như mùa màng, tưới tiêu, thủy lợi, v.v.

2. Các phi tần của Khang Hi (tính đến thời điểm hiện tại trong Thiên Hữu):

Hình như trong

– Thân phụ Khang Hi: hoàng đế Thuận Trị

– Thân mẫu Khang Hi: Hiếu Khang Chương Hoàng hậu dưới thời Thuận Trị, đến thời Khang Hi bà trở thành Từ Hòa Hoàng thái hậu (Đông Giai thị).

– Thời Khang Hi (Tính đến thời điểm đang nói đến trong Thiên Hữu và chỉ tính đến các a ca được nói đến trong truyện, không tính cách cách):

+ Huệ Phi: bà là thân mẫu của Đại a ca Dận Nghị.

+ Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu (Hách Xá Lí thị) – đã mất: bà có một a ca là Thái tử Dận Nhưng.

+ Vinh Phi: thân mẫu Tam a ca Dận Chỉ

+ Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu (Đông Giai thị) – đã mất: bà không có con, mẹ nuôi của Tứ a ca Dận Chân.

+ Hiếu Cung Nhân Hoàng hậu (Ô Nhã thị) – hiện tại là Đức Phi: mẹ ruột của Tứ a ca Dận Chân, Lục a ca Dận Tộ (đã chết) và Thập Tứ a ca Dận Trinh (sau khi Ung Chính lên ngôi thì đổi thành Dận Đề).

+ Nghi Phi: thân mẫu của Ngũ a ca Dận Kỳ và Cửu a ca Dận Đường

+ Thành Phi (Đới Giai thị) – trước là Thành tần: mẹ ruột của Thất a ca Dận Hữu.

+ Lương thị: thân mẫu của Bát a ca Dận Tự

+ Chương Quý phi: thân mẫu của Thập tam a ca Dận Tường.

+ Mật tần: thân mẫu Thập ngũ a ca Dận Ngu.

Thứ tự các phi tần là dựa theo thứ tự của các a ca nhé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.