Thiếu phụ áo trắng hình như đã nhìn thấy tâm ý của Hồ Bách Linh, cười nói:
"Dầu sao thiếp cũng không thể sống quá giờ ngọ, ngài gọi cái tên thuở bé của thiếp cũng chẳng được mấy câu nữa".
Hồ Bách Linh nhìn thấy ánh mắt thất thần của nàng, đầy vẻ van nài, thầm thở dài, nhủ rằng:
"Khi sắp chết, tình cảm của người ta rất yếu đuối, rất dễ nhớ lại chuyện lúc bé, mình sao có thể từ chối được" thế rồi mới ho nhẹ một tiếng, cười nói:
"Lan nhi!".
Thiếu phụ áo trắng ấy đột nhiên mỉm cười, ngửa mặt nói:
"Nghe tiếng gọi này, thiếp như trẻ lại đến mười năm, quay về bên cạnh phụ mẫu".
Rồi hai hàng nước mắt chảy dài xuống má nàng, ở khóe miệng, hiện lên nụ cười vui mừng, tựa như tiếng gọi thì thầm của Hồ Bách Linh đã đem lại sự an ủi không gì có thể sánh được cho nàng.
Ánh nắng xuyên quá chỗ thủng trên mái chiếu xuống, ở ngoài cửa hông có bóng người chạy vào, đó chính là Bào Siêu, Hồng Trạch.
Hai người chạy đến chỗ cách Hồ Bách Linh bốn năm bước thì cùng dừng lại, ôm quyền thi lễ với Hồ Bách Linh.
Hồ Bách Linh mỉm cười nói:
"Bây giờ đã đến giờ nào?".
Bào Siêu cúi người đáp:
"Đã đến cuối giờ mão".
Thiếu phụ áo trắng đột nhiên quay mặt lại hỏi:
"Sao? Các người phải đi sao?".
Hồ Bách Linh nói:
"Trong miếu hoang này thuốc thang không có, đợi một chốc nữa, huynh đệ của tại hạ điều khí xong, chúng ta hãy quay về trong thành, rồi tìm cách ...".
Dư Diệc Lạc đột nhiên mở bừng hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huong-tieu/31730/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.