Trạm 17
“Không phải là anh không cho mày đi.” Khưu Tứ Ca nói, “Mà mày thử nghĩ tình cảnh gia đình mày xem. Bây giờ có công việc rồi là tốt, nhưng thực tập sinh thì có thể nhận được bao nhiêu tiền, tốt nghiệp xong đi làm thì được thêm bao nhiêu tiền? Mày một tháng cứ cho là không ăn không uống đi thì tiền lương có thể đủ cho em gái mày uống mấy lần thuốc?”
Trầm mặc một lúc lâu, ánh mắt của Sở Chiêu Chiêu ngập tràn do dự, tựa hồ đang giãy giụa đấu tranh rất nhiều.
Nửa phút sau, Sở Chiêu Chiêu mới mở miệng: “Không đi nữa.”
Khưu Tứ Ca hài lòng cười, anh ta biết những cô gái thiếu tiền như Sở Chiêu Chiêu lại gặp phải người lắm tiền như Mục Tế Vân thì làm sao mà nỡ bỏ đi, “Mày hiểu chuyện thế là tốt, về nghỉ ngơi đi.”
Sở Chiêu Chiêu vẫn ôm bụng, chầm chậm quay người rời đi.
Cô biết Khưu Tứ Ca nghĩ rằng cô vì Mục Tế Vân mới chịu ở lại, như vậy cũng tốt, anh ta sẽ không cản trở cô tìm cơ hội vạch trần bộ mặt thật của Phương Trạch cho Cam Điềm thấy.
Lúc Sở Chiêu Chiêu đi ra, đồng hồ vừa hay điểm không giờ. Đầu óc nãy giờ vẫn choáng váng, bụng vẫn còn đau quặn từng cơn, gió đông càng thổi càng làm hơi men mạnh hơn, cô chịu không nổi nữa chạy đến thùng rác gần đó tống hết ra.
Tối nay cô vẫn chưa ăn gì, nôn ra cũng chỉ toàn rượu, một lúc sau cũng chỉ còn nôn khan. Thà mà nôn thốc nôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huong-nguoi-mu-liec-mat-dua-tinh/2975548/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.