Xuống khỏi cầu cao tốc, xe của Mục Tế Vân vẫn cứ chạy chầm chậm ngay trước xe A Lục, mà A Lục thì lại không dám vượt lên.
May mà phía trước là giao lộ, anh trực tiếp bẻ tay lái rẽ vào.
Sở Chiêu Chiêu hỏi: “Hướng này đi đâu vậy ạ?”
A Lục kinh ngạc nhìn cô, “Hướng này có đường tắt, đừng nói là em không biết nhá?”
Sở Chiêu Chiêu đúng thật là không biết, vì thế mà lúc A Lục lái xe, cô âm thầm ghi nhớ đường đi lại, quả nhiên, con đường này dân cư thưa thớt, so với đường chính cô đi hàng ngày thì gần hơn rất nhiều.
Xe chạy đến tiểu khu, Sở Chiêu Chiêu xuống xe, nói: “Cảm ơn A… Phải rồi, học trưởng, anh tên là A Lục thật ạ?”
“Ối… Đương nhiên là không phải, A Lục chỉ là biệt danh thôi.” Anh nói, “Còn tên thật thì thôi, không cần nhắc đâu.”
Sở Chiêu Chiêu hỏi: “Sao thế ạ?”
A Lục suy nghĩ một hồi cũng không biết nên nói kiểu gì, anh trực tiếp lấy chứng minh thư đưa cho cô, “Em tự xem đi.”
Sở Chiêu Chiêu nhìn vào, hóa ra tên thật của A Lục là “Tiêu Dương”.
“Là sao ạ? Tên của anh hay mà.”
A Lục thở dài, “Em thử đọc nhanh một chút xem.”
Tiêu Dương… Tiêu Dương… Tương*…
*Nguyên tác: 潇杨……潇杨……翔……Chữ 翔 trong tiếng Trung có nghĩa là bay. Nhưng trong ngôn ngữ Internet từ này có nghĩa “Shit”
Sở Chiêu Chiêu phụt cười, “Được rồi, A Lục, em sẽ xem như chưa biết gì hết.”
Sáng ngày hôm sau, Sở Chiêu Chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huong-nguoi-mu-liec-mat-dua-tinh/2975513/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.