Sáng sớm ngày hôm sau, vừa thức dậy Sở Chiêu Chiêu đã hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên, thời tiết rất đẹp, ấy vậy mà lòng cô lại có chút mất mát.
Cô ngồi dậy, dụi mắt, sau đó đi đánh răng rửa mặt.
Chuẩn bị xong mọi thứ là vừa đúng bảy rưỡi, nếu bây giờ cô xuất phát đến ga tàu điện ngầm thì đến dưới tòa nhà công ty vẫn còn dư ra được chút thời gian để ăn bữa sáng.
Nhưng có lẽ là mong chờ điều gì đó, Sở Chiêu Chiêu vẫn ngồi ngây ra bên mép giường.
Bảy giờ bốn mươi phút, chuông điện thoại vang lên.
Màn hình hiển thị cuộc gọi của “Thầy Mục”, cô thoáng ngẩn ngơ.
Mà ngay khoảnh khắc cô nhận điện thoại, nghe thấy Mục Tế Vân nói “Tôi đang ở dưới lầu nhà em.” thì cảm giác chân thật được bao trùm trong thoáng ngẩn ngơ kia bất chợt nổ tung. Tầng tầng lớp lớp phủ khắp đáy lòng.
Sở Chiêu Chiêu đứng bật dậy, xách vội túi chạy xuống dưới tầng, lúc này cô mới để ý Mục Tế Vân đã lái lại chiếc xe “khiêm tốn” trước kia của mình.
Mặt trời lên cao, các cô các chị đi làm đều phải giương dù che nắng.
Sở Chiêu Chiêu mở cửa ghế phó lái, cài chặt dây an toàn, nhẹ giọng nói với Mục Tế Vân, “Em xong rồi.”
Mục Tế Vân “ừ” một tiếng, chiếc xe lăn bánh rời khỏi tiểu khu cũ.
Dọc đường đi, không ai đề cập gì đến thời tiết sáng nay.
Cho dù là ánh nắng đang rực rỡ chói chang ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huong-nguoi-mu-liec-mat-dua-tinh/2975508/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.