Buổi chiều trước ngày bố Sở phẫu thuật một ngày, Sở Chiêu Chiêu đến Bộ phận Nhân sự xin nghỉ phép, lúc đi ngang qua phòng làm việc của Mục Tế Vân, cô đứng lại suy nghĩ một hồi nhưng rồi vẫn quyết định không nói chuyện xin nghỉ phép với anh.
Bản thân cô đang cảm thấy rất khó xử.
Vì thế lúc tan làm, ngồi trên xe cô có chút lơ đễnh.
Mãi đến khi xe dừng ở dưới lầu nhà cô, cô mới nói cho Mục Tế Vân biết ngày mai cô xin nghỉ, sẽ không đi làm.
Mục Tế Vân dường như không bất ngờ, anh nói: “Sáng mai tôi có việc, em tự bắt xe về, đến nơi thì gọi điện cho tôi, có biết chưa?”
Sở Chiêu Chiêu cúi đầu nhìn chiếc túi của mình, cô không đáp lời, cũng không tháo dây an toàn.
Mục Tế Vân lại nói: “Nhưng nếu như lần sau gặp những chuyện như vậy, em phải gọi điện thoại cho tôi trước tiên…”
Thấy cô vẫn đang cúi gằm mặt, anh bất tri bất giác mà đổi câu “có biết chưa” đã treo bên cửa miệng thành “có được không?”
Nghe đến đây Sở Chiêu Chiêu chợt hiểu ra, cô nâng mắt nhìn anh, “A Lục nói với thầy ạ?”
Mục Tế Vân gật đầu, “Hôm nay lúc đến báo cáo công việc cậu ấy có nói với tôi.”
Bàn tay cô nắm chặt dây an toàn, trong lòng suy nghĩ thật kỹ, cô đoán A Lục chắc vẫn chưa nói chuyện cô mượn tiền cho Mục Tế Vân nghe, nếu không Mục Tế Vân hẳn là sẽ có những động thái khác.
“Vậy em về trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huong-nguoi-mu-liec-mat-dua-tinh/2975496/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.