Ăn cơm xong, Sở Minh Minh theo thói quen hàng ngày muốn ngủ trưa. Nếu như là trước kia, em chỉ cần trực tiếp đi đánh răng rồi leo lên giường đánh một giấc dài, thì bây giờ em phải nói với người nhà họ Mục một tiếng như lời xin phép, sau đó mới quay sang hỏi Sở Chiêu Chiêu: “Chị ơi, trưa nay chị ngủ cùng em đi, một chút thôi, được không?”
Sở Chiêu Chiêu và Sở Minh Minh cùng nhìn về phía Kỳ Hồng khiến bà nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, may mà ông cụ Kỳ ngồi cạnh đã lên tiếng giải vây: “Đi ngủ đi, chúng ta cũng nên về rồi.”
Nói rồi, hai anh em Mục Tế Trạch và Mục Tế Vân cùng tiễn ông cụ ra về, còn Sở Chiêu Chiêu đi vào phòng ngủ cùng Sở Minh Minh, Kỳ Hồng đứng một mình trong phòng khách rộng lớn, chợt cảm thấy bản thân bà chẳng khác gì một người ngoài xa lạ trong chính căn nhà của mình.
*
Sở Minh Minh nằm trên giường, hướng mắt về đèn chùm trên đỉnh đầu mà thở dài.
“Còn nhỏ tuổi mà đã thở dài à?” Sở Chiêu Chiêu hỏi.
Sở Minh Minh xoay người, nằm đối mặt với Sở Chiêu Chiêu, em vươn tay chạm vào gương mặt của chị mình, “Chị ơi, em cảm thấy…. thật không chân thực.”
Ngoài cửa sổ gió thổi mạnh, lá cây theo từng cơn gió cuốn mà xào xạc rơi xuống, Sở Minh Minh đưa mắt nhìn: “Em rất nhớ căn phòng của em, những lúc trời nổi gió, khung cửa sổ sẽ kêu lên kẽo cà kẽo kẹt, đan xen tiếng tivi ồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huong-nguoi-mu-liec-mat-dua-tinh/2975453/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.