Trên cây cầu lớn bắc qua sông, người xe tấp nập đông đúc, còn trên bờ đê lại chẳng có lấy một bóng người.
À không, có một bóng người.
Đoạn Kiêu ngồi trên một mỏm đá, hai tay ôm lấy đầu gối, muốn hút một điếu thuốc, mở bao thuốc ra, lại phát hiện bên trong trống không.
Anh thẳng tay ném bao thuốc xuống sông, kèm theo một tiếng gầm giận dữ: “Cút!”
Bao thuốc rơi xuống nước tạo nên gợn sóng lăn tăn, đến cả âm thanh khi chạm vào mặt nước cũng bị gió thổi tan mất.
Ngay lúc anh mệt mỏi buồn ngủ, định bụng đứng lên đi về thì phía sau lưng bỗng vang một giọng nói.
“Đoạn Kiêu, muốn nhảy sông à?”
Đoạn Kiêu quay phắt đầu lại, thấy Triệu Thanh Viện đang khoanh tay đứng ngay sau lưng, chầm chậm từng bước tiến về phía anh.
“Cậu đừng qua đây!” Đoạn Kiêu vội vàng đứng lên, dưới chân mất thăng bằng, ngã thẳng xuống, nhưng cả người không rơi xuống sông như bao thuốc kia, chỉ là cắm chân vào đống bùn lầy ven bờ, bùn dính bẩn khắp đôi giày.
Triệu Thanh Viện chỉ đứng nhìn từ xa, hoàn toàn không có ý định đi đến đỡ anh, nhìn anh chật vật tự bò lên.
“Đoạn Kiêu, cậu cũng đã lớn già đầu rồi, có thể sống có trách nhiệm một chút được không? Chuyện có to tát bao nhiêu đâu mà chạy đến đây muốn một sống hai chết?”
Đoạn Kiêu vốn đã bò lên đến nơi, lại nghe thấy những lời Triệu Thanh Viện nói thì dứt khoát ngồi phịch xuống.
“Tôi chính là tên công tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huong-nguoi-mu-liec-mat-dua-tinh/2975440/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.