Chương trước
Chương sau
Hắn vẫn nói bằng tiếng Hải Ngoại.

Lê Phi vắt suy nghĩ mấy từ Hải Ngoại học được trong nửa tháng qua, ngập ngừng trả lời từng chữ một: “Đúng vậy, đây là tên của chàng, Lôi Tu Viễn.”

Lôi Tu Viễn… Nói thật, hắn đối với ba chữ này không có chút ấn tượng nào, cũng không có bất kỳ ký ức nào về cô gái xinh đẹp lạ thường có hương thơm mê hoặc trước mặt, ít nhất thì không quen thuộc bằng bản năng đưa linh khí ngũ hành vào cơ thể của mình.

Thế nhưng, hắn không hề ghét nàng chút nào, không có nam nhân nào lại có thể ghét một nữ tử xinh đẹp như vậy, huống chi nàng còn vượt ngàn dặm đến đây vì mình.

Lôi Tu Viễn nhìn nàng một lúc, chậm rãi gật đầu: “Được rồi, ngươi đi đi.”

Khi thấy hắn lại muốn dứt khoát xoay người bỏ đi, Lê Phi dưới tình thế cấp bách đã quên sạch vốn từ Hải Ngoại của mình mà vội la lên: “Tu Viễn, chàng định như thế nào? Từ nay về sau sẽ sống trên hòn đảo này sao?”

Lôi Tu Viễn thấp giọng nói: “Ngươi muốn ở lại nơi này thì phải học ngôn ngữ cho thật tốt. Khẩu âm của ngươi quá buồn cười rồi đấy.”

…. Nàng cũng đâu muốn mình có khẩu âm buồn cười! Lê Phi chạy theo hắn: “Tiếng ở đây khi nói phải uốn đầu lưỡi quá nhiều, còn có nhiều âm sắc nữa, quá khó học rồi. Tu Viễn, nếu chàng rảnh rỗi thì có thể dạy ta một chút không?”

Hắn cũng không quay đầu lại mà tiến vào viện, chỉ để lại một câu: “Tự học đi, ngươi có miệng.”

Hắn vậy mà nói chẳng khác gì Nhật Viêm… Lê Phi chỉ đành phải xoa mũi rồi quay người bước đi. Nói thế nào nhỉ, tuy hắn đã thay đổi rất nhiều, nhưng thật ra thì bản chất vẫn như cũ: chưa bao giờ rước thêm phiền toái vào người và hắn có thể xấu xa theo ý muốn của mình trong giới hạn khiến người khác không thể nào ghét được. Những người khác thì cố gắng lấy lòng mọi người, nhưng hắn thì luôn đẩy những người muốn gần gũi mình ra xa hơn.

Việc ưu tiên hàng đầu là học thành thạo tiếng Hải Ngoại trước đã.

Lê Phi ngẩng đầu lên nhìn thấy thôn dân đi ngang qua cách đó không xa đang nhìn chằm chằm mình với ánh mắt sùng bái kính yêu khiến nàng không khỏi buồn cười. Nơi này rất nhiều người cho rằng hòn đảo này là cả thế giới, hơn nữa lại có khí hậu thích hợp, không bao giờ phải lo cơm ăn áo mặc nên phong tục dân gian vẫn luôn rất giản dị, thậm chí có thể được coi là ngu xuẩn trong mắt người Trung Thổ.

Cái gọi là biết đủ, biết dừng chính là như thế này đây.

Nàng đi đến, vừa khoa tay múa chân vừa dùng cả người mình để giao tiếp với bọn họ bằng tiếng Hải Ngoại, sau đó cả hai bên đều bối rối như nhau. Tại sao Nhật Viêm có thể học được tiếng Hải Ngoại giỏi đến thế? Nàng không tin mình không làm được.

Cứ thế, dần dần, cảnh tượng Sơn Quỷ cô nương cầm sổ ghi chép và bút than đi qua đi lại đã trở nên quen thuộc trong thôn. Trên bãi đá xanh bên bờ biển, bên cánh đồng, bên gốc cây, bên giếng nước… nơi nào có người thì nàng sẽ nán lại ở đó để tán gẫu với mọi người mấy câu giống như một đứa trẻ đang học nói, có đôi khi lại đắm mình vào việc viết cái gì đó vào sổ ghi chép một cách nghiêm túc.

Đến khi trời tối, vào lúc không ai chú ý đến, Sơn Quỷ cô nương lại lặng lẽ quay về Tĩnh Sơn. Sáng sớm ngày hôm sau, nàng lại cưỡi trên vật kỳ lạ có hình dáng của một chiếc sừng một cách chậm rãi và nhàn nhã để bay vào thôn, tiếp tục dùng ngôn ngữ bập bẹ để nói chuyện với các thôn dân.

Mọi người nhanh chóng nhận ra được thói quen hằng ngày của Sơn Quỷ cô nương. Ngoại trừ việc đi lung tung khắp nơi tìm người nói chuyện thì khi không có việc gì làm, nàng sẽ cưỡi vật kỳ lạ kia lên cao phía trên viện của Thần Sử đại nhân mà thâm tình ngắm nhìn ngài ấy. Thỉnh thoảng, khi tâm tình của Thần Sử đại nhân tốt thì sẽ nói mấy câu với nàng, nhưng đa phần đều là lạnh lùng làm như không thấy khiến các thôn dân không khỏi âm thầm đau lòng và người oán trách Thần Sử đại nhân không hiểu phong tình càng ngày càng nhiều.

Vậy mà hai người đương sự không hề biết điều này, thời gian cũng vội vã trôi qua, trong chớp mắt đã được bốn tháng. Cũng may, sự biến đổi giữa các mùa trên đảo Câu Anh không quá lớn, có thể nói quanh năm đều giống như mùa xuân, gần đây chỉ có vài đợt gió lạnh và mưa to, trên Tĩnh Sơn không hề có lá cây nào chuyển sang màu vàng.

Lê Phi tỉnh dậy sau khi một hạt mưa lạnh lẽo lăn từ chiếc lá phía trên xuống mặt, nàng ngẩng đầu lên nhìn thì mới phát hiện trời lại bắt đầu mưa. Sau đó, nàng vô thức quay đầu nhìn xung quanh, con hồ ly Nhật Viêm kia vẫn chưa quay về nữa, đã bốn tháng rồi, không biết đang vui chơi ở nơi nào nữa.

Nàng ngáp dài rồi đáp xuống thật nhẹ nhàng từ cành cây. Bốn tháng qua, nàng vẫn luôn tùy tiện tìm một cây đại thụ để ngủ, gần như quên mất cảm giác ngủ trên giường là như thế nào.

Nàng hứng chịu mưa lạnh mà tìm một dòng suối trong xanh rửa mặt chải đầu, ánh lửa quanh người Lê Phi sáng lên, cơ thể và y phục thấm đẫm nước mưa trong nháy mắt được hong khô. Nàng chọn một chiếc lá lớn làm ô, rồi nhảy lên Hủy Chi Giá bay về phía thôn trang dưới núi với tinh thần phấn chấn.

Mấy ngày nay nàng cũng đã hiểu ra một quy luật: nếu cửa sổ mở vào buổi sáng khi nàng đến viện của hắn thì chứng tỏ hắn đã tỉnh, nàng chỉ cần đến thì hắn sẽ ra khỏi nhà và nói với nàng vài câu; ngược lại, nếu cửa sổ đang đóng thì có nghĩa là hắn vẫn đang ngủ. Sau khi tự phong cho mình cái chức Thần Sử đại nhân thì hắn cũng đã trở nên lười biếng hơn rất nhiều.

Hôm nay nàng dường dậy hơi muộn, không biết Lôi Tu Viễn có đang đợi nàng hay không, không biết hôm nay có thể nói đôi câu cùng hắn hay không? Lê Phi cảm thấy mình giống như vừa mới quen Lôi Tu Viễn, trước khi thích nàng thì bản sắc thật sự của hắn đang phơi bày trước mắt nàng và nàng vẫn đang bị mắc kẹt ở trong đó, không thể tự thoát ra được.

Nàng có thể yêu hắn hết lần này đến lần khác, nhưng nàng không biết liệu hắn có yêu mình thêm một lần nữa hay không.

Lê Phi cười tự giễu một cái, tất nhiên nàng có thể chờ hắn nhớ lại mọi chuyện, mấy trăm năm sau chắc hắn sẽ nhớ được. Thế nhưng, xem ra nàng đã thất bại rồi, nàng không thể nào khiến Lôi Tu Viễn thích mình khi lời nguyền của Quả Kiến Mộc đã được hóa giải.

Lối ra rừng núi đã ở ngay trước mặt, Lê Phi không muốn để mình suy nghĩ nhiều nữa, Hủy Chi Giác bỗng nhiên tăng tốc, rất nhanh đã ra khỏi rừng cây. Trong màn mưa tí tách rơi, ở trước cổng thôn dường như có một bóng người, trong lòng nàng động một cái, Hủy Chi Giác trong nháy mắt giảm tốc độ mà chậm rãi bay đến.

Là Lôi Tu Viễn. Lê Phi kinh ngạc nhìn hắn, tóc vẫn chưa buộc, đang khoác ngoại y và cầm một chiếc ô giấy dầu trong tay mà lặng lẽ đứng ở cửa thôn, không biết đang đợi ai.

“Tu Viễn.” Nàng gọi hắn rồi nhảy xuống từ Hủy Chi Giác, bước đến trước mặt hắn và nói bằng tiếng Hải Ngoại chưa lưu loát: “Sao chàng lại đến đây?”

Lôi Tu Viễn thấy nàng đang cầm một chiếc lá lớn trong tay để che đầu, những giọt nước trong suốt từ phiến lá đổ rào rào xuống, trông vô cùng thú vị. Hắn không khỏi cảm thấy buồn cười, sau khi dùng hết sức để nín cười mới mở miệng nói: “Không có gì.”

Không có gì? Lê Phi ngạc nhiên nhìn hắn đưa chiếc ô giấy dầu trong tay vào tay mình rồi nhẹ nhàng bước đi về trong mưa. Trong lòng nàng như hiểu ra điều gì đó, vừa cầm ô vừa đuổi theo, khi đã đến được gần hắn hơn thì nàng lấy ô che cho hắn, cười nói: “Tu Viễn, ta có thể vào nhà chàng xem một chút được không? Chàng yên tâm đi, ta sẽ không loạn chạm vào bất cứ thứ gì đâu.”

Hắn không nói được nhưng cũng chẳng cự tuyệt, đây là ngầm đồng ý đúng không? Lê Phi kiễng chân giữ ô cho hắn, đi chưa được mấy bước thì Lôi Tu Viễn đã lấy ô lại, thấp giọng nói: “Đi cho ngay ngắn vào.”

Nàng nhân cơ hội này xích lại gần, nhẹ nhàng nắm lấy tay áo hắn, rồi ngẩng đầu mỉm cười lấy lòng hắn: “Vậy thì phiền chàng che ô cho ta nhé.”

Đúng là tiểu cô nương được voi đòi tiên. Lôi Tu Viễn liếc nàng một cái, nhưng hắn thật sự không ghét nàng một chút nào, một chút cũng không.

Hắn đẩy cửa viện ra, rũ bỏ những giọt nước trên chiếc ô giấy dầu, rồi khép lại cửa sổ đang mở từ bên ngoài. Lê Phi đã nhìn thấy một vệt nước trên bàn sách dưới cửa sổ, trên mặt đất gần cửa sổ cũng đều là nước mưa —— hắn nhất định đã mở cửa sổ đợi nàng rất lâu, cuối cùng không nhịn được nữa mới chạy ra cửa thôn chờ.

Trong lòng Lê Phi bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, bao nhiêu vất vả mấy tháng nay bỗng trở nên nhẹ như lông hồng. Hắn đã từng liều mạng vì nàng nhiều năm như thế, mà nàng cùng lắm cũng chỉ là ngủ trong núi rừng và vắt óc học tiếng Hải Ngoại trong mấy tháng ngắn ngủi mà thôi, không có gì cực khổ cả. Nàng biết, Lôi Tu Viễn mặc dù rất ít nói những lời ngọt ngào, nhưng hắn sẽ cố gắng hết sức để đối xử tốt với người mình thích, thậm chí còn muốn lấy đi tất cả phiền muộn và đau khổ của nàng.

Lôi Tu Viễn trước kia đã từng nói gặp được nàng là phúc trời ban, nhưng hắn đã sai rồi, gặp được hắn mới là phúc lành của nàng.

Nàng đi theo hắn vào nhà, trước tiên nhìn xung quanh. Trước đây dù ở Thư Viện hay ở Vô Nguyệt Đình, phòng của hắn luôn gần như trống rỗng không có gì cả, nhưng ở đây thì lại khác: trong góc tường bày rất nhiều kệ sách lớn, phía trên bày không biết bao nhiêu là sách. Mặc dù sách có rất nhiều, nhưng không có cuốn nào phủ bụi cả, có thể thấy rằng hắn thường đọc những cuốn sách này.

Dọc theo kệ sách, có mấy chậu hoa được đặt ở góc tường khác, đều là chủng loại chưa từng thấy qua. Trong đó có môt chậu hoa lớn như đầu người, có màu như mực, mùi hương lan tỏa khắp nơi.

Hiện giờ hắn đã là Thần Sử đại nhân, y phục đồ dùng đương nhiên sẽ tốt hơn trước đây vô số lần, ngay cả ghế ngồi cũng được khảm đá quý, thay vì dùng đèn dầu thì trong phòng được trang trí bằng rất nhiều minh châu, giường thì to đến nực cười, trên chăn còn thêu chỉ vàng… Lê Phi nhìn một hồi chỉ cảm thấy hoa cả mắt nên quyết định bỏ qua những đồ trang trí xa hoa này mà đi đến nhìn những cuốn sách trên kệ sách kia.

Nàng không đọc được chữ nào trong sách, nhưng kiểu chữ nhìn rất quen thuộc. Trên bia đá trước Dị Dân Mộ đều khắc loại chữ này, chắc hẳn là chữ Hải Ngoại.

Không đọc được sách, Lê Phi không thể làm gì khác hơn là cúi đầu ngắm những chậu hoa kia, hỏi: “Những cuốn sách và hoa này đều là do thôn dân chuẩn bị sao?”

Nàng không nghĩ tới những người Câu Anh chất phát đến mức ngốc nghếch lại có được những thứ này, hoa và sách rõ ràng không phải là những thứ có thể tìm thấy trên đảo Câu Anh. Ở nơi này, chắc chắn không có ai biết đọc, mọi thứ vẫn còn dừng ở gia đoạn tự cung tự cấp chưa phát triển.

Lôi Tu Viễn rót một tách trà đặt lên bàn, nói: “Là ta trong hai năm rảnh rỗi này đã tự mình thu thập ở nơi khác. Hải Ngoại rộng lớn đến mức ngoài sức tưởng tượng, sách là ta sưu tầm được, còn những loài hoa này đều là những thứ trong truyền thuyết, chẳng qua cũng chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi. Không biết đến khi nào mới có thể hiểu hết mọi thứ ở Hải Ngoại bao la này.”

Lê Phi cầm chén trà trong tay, mở to mắt nhìn chằm chằm hắn. Lời kia hắn nói bằng tiếng Hải Ngoại, từ ngữ quá phức tạp, nàng chỉ có thể có nghe mà không hiểu.

Lôi Tu Viễn vừa cảm thấy có chút phiền phức vừa cảm thấy có chút buồn cười, lấy từ trên giá sách ra hai cuốn sách, chỉ vào chiếc ghế trước mặt: “Nếu chỉ học nói thôi thì cũng chẳng có ích gì, ta sẽ dạy bạn những từ đơn giản nhất.”

Lời này thì nàng có thể nghe hiểu được đại khái, vui vẻ ngồi xuống, lấy bút than và sổ ghi chép ra, tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc hiếu học.

Lôi Tu Viễn tò mò cầm quyển sổ ghi chép nàng luôn mang theo bên người lên lật xem. Bên trong viết chằng chịt chữ Trung Thổ, cách phát âm của các phương ngữ hải ngoại đều được đánh dấu bằng chữ Trung Thổ, phía dưới còn cố ý viết rõ ý nghĩa của mỗi câu là gì, hắn cuối cùng nhịn không nổi nữa mà cười khúc khích.

“Chàng đừng cười chứ.” Lê Phi lấy lại quyển sổ, thẹn quá thành giận nói: “Không như vậy thì ta có thể học thế nào nữa. Ở đây cũng chẳng có người nào biết chữ cả.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.