Chương trước
Chương sau
Ngày tiếp theo Diệp Diệp và Bách Lí Xướng Nguyệt vẫn chưa tới, nhưng Lan Nhã Quận chúa cũng không thấy đâu. Bách Lí Ca Lâm tìm một vòng và cuối cùng được chủ quán trọ cho biết nàng ấy đã trả phòng và rời đi ngay trong đêm đó.

Không biết Kỷ Đồng Chu đã làm gì khiến vị Quận chúa này tức giận bỏ đi. Tiểu Vương gia qua bao nhiêu năm vẫn giữ tính nết như thế, cho tới bây giờ cũng không hiểu thương hoa tiếc ngọc là gì, nghe lời hắn thì vui vẻ còn làm trái ý hắn thì sớm muộn gì cũng bị tức chết.

“Hắn ngày hôm qua nhất định là lại cáo mượn oai hùm dọa Quận chúa bỏ chạy mất!” Bách Lí Ca Lâm kéo Tô Uyển và Lê Phi ở trong sân đình mà thì thầm. Lôi Tu Viễn và Kỷ Đồng Chu đương nhiên là không kiên nhẫn nghe một đám nữ nhân nói chuyện, một người đang bay trên trời ngắm cảnh còn người kia thì đang ngồi ngẩn người trong đình nghỉ mát.

Tô Uyển cười nói: “Ta thấy Kỷ sư đệ không phải người như thế đâu. Đệ ấy nếu đã là Vương gia vậy thì mỹ nữ nào lại từ chối?”

Bách Lí Ca Lâm nháy mắt với nàng: “Tô tỷ tỷ vừa mới biết hắn nhưng đã nói giúp hắn rồi! Như thế nào? Tiểu Vương gia của chúng ta không tệ nha, tỷ có muốn phát triển thêm chút không?”

Lại nữa, nàng ấy chỉ thích loạn gán ghép như thế này thôi, Lê Phi âm thầm lắc đầu.

Tô Uyển vậy mà nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi lại lắc đầu: “Tính cách của đệ ấy có thể làm bạn với ta nhưng lại không thể cùng thành đạo lữ được, tuy rằng nhìn có vẻ cởi mở nhưng thật ra rất khó hiểu, ta không không thể chịu đựng được điều này. Đúng rồi Ca Lâm, nghe nói nam nhân Đông Hải ai cũng rộng lượng và thẳng thắn, nếu ta có dịp đến Đông hải chơi, muội có thể giới thiệu cho ta vài người được không?”

Bách Lí Ca Lâm cười lớn: ” Được chứ! Sau khi buổi tụ họp này kết thúc, mọi người đều cùng ta đến Đông Hải đi! Ở đó vui lắm! Ta có mấy người sư huynh rất phóng khoáng, tỷ nhất định sẽ thích đó!”

… Đặng sư huynh mà nghe thấy nhất định sẽ hộc máu rơi lệ mất, không chừng còn tự vẫn luôn. Lê Phi xoa xoa trán, nàng không muốn nghe hai cô nương này nói chuyện nam nhân nữa, nhưng nếu không tìm được cơ hội để ở riêng với Ca Lâm, nàng ấy nhất định sẽ kéo Tô Uyển đi khắp nơi rốt cuộc là vẫn thực sự không muốn nói về những chuyện đã xảy ra trong một năm nay sao?

Nàng khẽ thở dài một hơi, nếu Ca Lâm không muốn nói, nàng cũng sẽ không hỏi nhiều, chỉ có thể chờ đến khi nàng ấy muốn nói rồi mới cẩn thận lắng nghe.

“Thật là kỳ lạ, cho dù tên ngốc Diệp Diệp kia có việc gì trì hoãn, tỷ tỷ của ta cũng không nên đến muộn như vậy!” Bách Lí Ca Lâm ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, mắt thấy đã gần đến trưa nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Diệp Diệp cùng Bách Lí Xướng Nguyệt đâu.

Lê Phi nói: ” Đến muộn cũng không sao. Đợi Xướng Nguyệt đến ngươi chờ bị mắng chết đi, còn dám tự do tự tại như vậy nữa không.”

Bách Lí Ca Lâm cười khổ: “Ngươi cũng đừng dọa ta nữa, ta đang rất lo lắng đây!”

Lê Phi hừ một tiếng rồi cười: “Còn biết lo lắng là tốt, để xem lần sau ngươi còn dám như vậy không.”

Đang nói, trước mặt Bách Lí Ca Lâm ánh sáng chợt lóe lên, sau đó là một phong thư lơ lửng trước mặt, ba cô gái sững sờ trong chốc lát, là Thuật Truyền Tin sao? Lê Phi thấy trên phong thư có ký hiệu tiên pháp màu vàng rực rỡ, không khỏi ngạc nhiên nói: “Là ký hiệu của Địa Tàng Môn, chẳng lẽ mấy người Xướng Nguyệt tạm thời có việc gì sao?”

Bách Lí Ca Lâm vội vàng mở phong thư ra, chỉ thấy trên đó có những dòng chữ nguệch ngoạc, viết bằng máu, thậm chí còn có vết máu trên giấy viết thư, thật khiến người nhìn mà giật mình. Lê Phi vừa thấy đã biết có chuyện không lành, vội vàng gọi hai người Lôi Tu Viễn cùng Kỷ Đồng Chu đến.

Thư là Diệp Diệp gửi tới, đề cập đến việc hắn và Bách Lí Xướng Nguyệt bất ngờ bị tấn công trên đường đến Lục Công Trấn. Người đó mặc dù chỉ có một mình nhưng lại vô cùng mạnh, cả hai người cộng kết hợp lại cũng không phải là đối thủ của hắn ta nên đã chạy trốn trong rất lâu nhưng cuối cùng Xướng Nguyệt vẫn bị người nọ bắt đi, hắn đuổi theo một lúc lâu nhưng vẫn mất đi tung tích linh khí, hiện nay đang ở Dương Hi Thành.

Bách Lí Ca Lâm kinh hãi đến không thể cầm được lá thư nữa, sắc mặt tái nhợt, đột nhiên huýt sáo một tiếng, mọi người liền thấy trong sân đình xuất hiện một con xà tinh màu xanh ngọc bích khổng lồ, còn lớn hơn rất nhiều so với con rết của nàng ấy năm ngoái. Nàng nhảy lên đầu rắn muốn đi thì Lê Phi vội la lên: “Ca Lâm đợi một chút! Ngươi có biết Dương Hi Thành ở đâu không? Đừng một mình xung động! Đi cùng mọi người!”

Bách Lí Ca Lâm run giọng nói: “Dương Hi Thành ở gần Đông Hải! Nhất định là do Chấn Vân Tử đó xuống tay! Nếu tỷ tỷ của ta rơi vào tay lão đó chắc chắc sẽ mất mạng!”

Lại có liên quan gì đến Chân Vân Tử?! Lê Phi kinh ngạc nhìn nàng. Bách Lí Ca Lâm trong lòng tràn đầy sợ hãi, mặc dù có Kỷ Đồng Chu và Tô Uyển ở bên cạnh nhưng nàng chẳng do dự mà kể hết tất cả mọi chuyện: “Ta vốn là không muốn nói kẻo các ngươi lại bận tâm! Lần này trước khi ta đến Trung Thổ, tình cờ thấy Chấn Vân Tử đến tìm sư phụ ta, lúc đó ta mới biết được đó không phải là lần đầu tiên lão đến Đông Hải. Sư phụ nói lão ta hai ba năm nay đã đến đấy rất nhiều lần, nói muốn săn yêu gì đó, mỗi lần đến đều mang theo rất nhiều linh đan diệu dược cộng thêm việc lão đã từng là trưởng lão của một môn phái lớn nên sư phụ không thể can thiệp. Các ngươi nghĩ xem, vùng Đông Hải sao có thể có yêu vật nào lợi hại so với Trung Thổ? Huống chi bây giờ yêu vật đều bắt đầu di cư đến Trung thổ, lão đến Đông Hải nhất định có âm mưu gì đó! Tỷ ấy nhất định đã bị hắn bắt đi rồi!”

“Nói nhiều cũng vô ích.” Lôi Tu Viễn nhìn Tô Uyển: “Tô sư tỷ, xin hãy tạm thời ở lại Lục Công Trấn. Nếu mọi chuyện có thay đổi, chúng ta còn có thể truyền tin được cho tỷ.”

Tô Uyển cũng biết tu vi của mình kém xa những người này, đi cùng cũng chẳng giúp ích gì nhiều, chuyện này lại liên quan đến Tinh Chính Quán Chấn Vân Tử, sợ là không tiện có mặt mình, nàng lập tức đồng ý: “Ta ở nơi này đợi một tháng, nếu vẫn không có tin tức gì từ mọi người, ta sẽ báo lại với sư phụ và Vô Nguyệt Đình trưởng lão!”

Trên thư của Diệp Diệp có rất nhiều vết máu, hẳn là bị thương không nhẹ. Hắn và Bách Lí Xướng Nguyệt mấy tháng trước vừa đột phá Bình Cảnh thứ ba, hai người bọn họ cũng không hề yếu đuối chút nào, lại có thể bắt sống Xướng Nguyệt như thế hẳn là đối phương có thực lực cao hơn hai người họ rất nhiều. Có lẽ thật sự là Chấn Vân Tử làm ra, lão còn chưa ra tay với mình và Lôi Tu Viễn đã bắt Xướng Nguyệt đi trước, hơn nữa còn là bắt sống, nhất định là có ý đồ muốn dụ dỗ bọn họ đi tới đó. Biết rõ đây là một cái bẫy nhưng bọn họ không thể không nhảy vào.

Lê Phi không có cách nào yên tâm mà ngồi trên Hủy Chi Giác, tâm trí của nàng sớm đã không còn ở đây nữa. Nói cho cùng, chuyện này là do nàng mà ra, nếu Xướng Nguyệt vì nàng mà gặp mệnh hệ gì, cả đời này nàng sẽ sống trong sự tự trách mất.

Mấy người họ bay nhanh hơn trước rất nhiều nên đã đến Dương Hi Thành trước khi trời tối. Nơi này là thành lớn nằm giữa biên giới Trung Thổ và Đông Hải có vô số biến động linh khí, tiên gia ở đây cũng rất nhiều, tất cả đều là do sự di cư gần đây của các yêu vật mà phải ở đây trấn giữ tránh để thảm họa lần trước lặp lại lần nữa.

Linh khí phức tạp nên trong lúc nhất thời không ai có thể cảm nhận được vị trí cụ thể của Diệp Diệp, Bách Lí Ca Lâm bỗng nhiên rút ra một lá bùa, ném ra phía gió, nó lập tức hóa thành một con chuyền chuyền yêu màu đỏ tươi, nàng buộc tóc của Diệp Diệp trên người nó, nó lập tức nhẹ nhàng bay về phía trước nhưng không dừng lại trong thành mà bay thẳng qua Dương Hi Thành, cuối cùng dừng lại, lượn vòng trên một vách đá.

Mọi người đã sớm nhìn thấy một người nằm bất động dưới gốc cây từ vách núi, bên dưới người là một vũng máu lớn, Bách Lí Ca Lâm hoảng sợ đến mức cả người mềm nhũn, chạy tới nhưng không dám chạm vào, khàn giọng nói: “Chết rồi sao?! Ta… Ai… Ai… Đi…”

Lê Phi đã sớm tiến lên lật người nọ lại, chỉ thấy trên mặt hắn đầy vết máu, căn bản không nhìn ra ngũ quan nhưng dấu vết dao động linh khí còn sót lại rất quen thuộc, quả thật đúng là Diệp Diệp.

Khắp người hắn đều là máu, da thịt bê bết máu, y phục rách nát, thậm chí không thấy một mảnh da nguyên vẹn, ai có thể hung ác như vậy?! Lê Phi đè nén sự kinh hãi, thấy hắn vẫn còn thở liền vội vàng thả ra linh khí dò xét kỳ kinh bát mạch của hắn, cảm thấy trong cơ thể hắn đầy hàn độc, hết sức nguy hiểm, trong hơi thở đã tràn đầy khí lạnh giống như có thể truyền nhiễm khiến nàng lạnh cóng cả người.

Bách Lí Ca Lâm đã sớm ngồi xuống đất, toàn thân run rẩy, Kỷ Đồng Chu sắc mặt trắng bệch, bước tới trước, khẩn trương hỏi: “Còn có thể cứu sống không?!”

Lê Phi giơ tay ngăn cản hắn lại gần: “Trước tiên đừng tới đây, hắn trúng hàn độc, mọi người cách xa một chút kẻo bị ảnh hưởng.”

Đầu tiên nàng biến ra Lưới Trị Liệu trên người Diệp Diệp, sau đó một quả cầu ánh sáng trắng dịu nhẹ rơi xuống, Ngọc Tuyết Thuật từ từ nuốt chửng chất độc lạnh giá, còn chưa nuốt được một phần thì linh khí trong cơ thể nàng đã sớm cạn kiệt rồi. Lê Phi ném Hủy Chi Giác ra, nó như có ý thức nhẹ bay lên trời cao, không ai để ý, thần không biết quỷ không hay mà hút vào vô số linh khí mà quay trở về bên người nàng, ánh sáng của Ngọc Tuyết Thuật lập tức rõ ràng trở lại, tốc đột nuốt hàn độc cũng nhanh hơn rất nhiều.

Tuy là thế nhưng thương thế của Diệp Diệp cũng phải mất cả đêm mới chữa lành, y phục của hắn đã rách nát từ lâu, Kỷ Đồng Chu cởi ngoại y đắp lên người hắn, chau mày: “Theo ta biết, Chấn Vân Tử tiền bối không hề am hiểu Thủy hành tiên pháp, ngài ấy là chủ Kim phó Hỏa linh căn.”

Có thể khiến hàn độc vào đầy cả cơ thể như thế, tuyệt đối không thể là lão được.

Sắc mặt Lê Phi tái nhợt, mặc dù có Hủy Chi Giác giúp nàng hút lấy linh khí nhưng cả một đêm dùng Ngọc Tuyết Thuật không ngưng nghỉ, còn phí sức hơn cả lúc chữa trị cho Lôi Tu Viễn. Nàng đang định nói thì đột nhiên cảm thấy Diệp Diệp hơi run lên như sắp tỉnh lại, mọi người lập tức vây quanh hắn.

“Ngươi thế nào? Là ai làm?! Chấn Vân Tử sao?” Kỷ Đồng Chu vội vàng hỏi.

Thần sắc của Diệp Diệp giống như bị đau, Bách Lí Ca Lâm nắm lấy mạch cổ tay hắn rót vào đó rất nhiều Mộc hành kinh khí. Lúc này, hắn mới có khí lực mở miệng, thanh âm đứt quãng: “Không phải là Chấn Vân Tử… Là một người che mặt, nghe giọng dười như tuổi tác không lớn, người này… cực kỳ lợi hại, tiên pháp đó không biết là thứ gì… Có rất nhiều băng kính, nếu đã bị bao vây thì không có cách nào trốn thoát được…”

“Băng kính?!” Trong lòng Lê Phi chấn động. “Vết thương trên người của ngươi cũng là do hắn gây ra sao?”

Trong mắt Diệp Diệp lộ ra vẻ tức giận vô cùng, nghiêm túc nói: “Không sai…”

Nếu dùng một kiếm đâm chết hắn cũng được, kỹ năng của mình không bằng người khác đành phải chịu thua chấp nhận thôi, nhưng đằng này còn chơi trò mèo vờn chuột hành hạ hắn như thế, cứa từng chút trên người hắn, thật khiến người ta phẫn nộ.

Lê Phi hoảng sợ nhìn về phía Lôi Tu Viễn. Lần này nguy rồi, Xướng Nguyệt rơi vào tay Tần Dương Linh, không biết phải sẽ phải chịu loại đau khổ và tủi nhục nào, so với việc rơi vào trong tay Chân Vân Tử thì thậm chí còn tệ hơn!

Mặc dù không biết rõ tại sao Tần Dương Lăng lại đột nhiên ra tay với Diệp Diệp và Xướng Nguyệt, có lẽ không phải chỉ để trả thù Lôi Tu Viễn vì hắn ta căn bản không thể biết quan hệ giữa Lôi Tu Viễn và Diệp Diệp cùng Xướng Nguyệt, chẳng lẽ hắn thấy Xướng Nguyệt xinh đẹp mà nổi lên thú tính?! Người này vốn đang được Chính Hư trưởng lão đưa ra khỉ Vô Nguyệt Đình, theo lý đáng lẽ ra phải đang ở cùng với Chính Hư trưởng lão mới đúng, tại sao vị trưởng lão này vẫn dung túng cho hắn ta như vậy?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.