Kỷ Đồng Chu kinh ngạc nhìn nàng lao vào vòng tay mình, hắn vẫn luôn lặng lẽ đi theo phía sau bảo vệ, thấy nàng bị kéo vào tòa thành trì bị khói đen bao phủ kia, hắn cũng không chút do dự đi theo nàng vào, khắp nơi trong thành đều có người phát điên và cảnh tượng hoang đường. Hắn tìm kiếm rất lâu mới thấy nàng ở nơi hoang dâm này, trên mặt đất đầy rẫy những người đang giãy giụa g.iao hợp, chỉ có một mình nàng ở một bên đằng vân bay loạn, tựa như con ruồi không đầu.
Hắn triệu hồi Thiên Lai Hỏa, xuyên qua làn khói đen, nhưng lại chẳng nghĩ đến nàng sẽ lao về phía mình.
“…Ngươi gọi ta là gì?” Hắn không tin được mà nắm chặt hai vai của Lê Phi, đẩy nàng ra, lúc này mới phát hiện ra quanh người nàng có một làn khói đen mỏng, làn khói này dường như cũng làm mắt Lê Phi mờ đi khiến nàng nhìn hắn với ánh mắt vui mừng lại chẳng muốn xa rời, cơ thể mềm mại này không còn một chút cự tuyệt nào nữa, bất chấp tất mà đang đến gần mình.
Lê Phi dang hai tay ôm lấy cổ hắn, nàng vẫn chưa hết kích động, run rẩy nói: “Rốt cuộc cũng tìm được chàng! Tu Viễn!”
Nàng thật sự gọi hắn là Lôi Tu Viễn?
Kỷ Đồng Chu trong lòng tức giận, kiên quyết đẩy nàng ra lần nữa nhưng nàng lập tức quấn lấy hắn như dây leo, lặp đi lặp lại mấy lần, nàng nhịn không được nữa vội khóc thành tiếng. Nghe thấy tiếng khóc bên tai, hắn cảm thấy cả biển lửa đang đốt cháy cả bầu trời kia như đang thiêu đốt cơ thể và tâm trí mình nên lần này nàng lao đến hắn không đẩy ra nữa mà mím chặt môi, hạ tay xuống và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa ở bốn phía.
Cảm thấy thân thể thiếu niên trong lòng mình cứng như khúc gỗ, chạm cũng không chạm vào nàng, Lê Phi ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Tu Viễn? Ôm lấy ta, ôm lấy ta.”
Hắn cười một tiếng, thanh âm có chút cay đắng: “Tạm thời không nói chuyện này nữa, chúng ta rời khỏi đây thôi.”
Kỷ Đồng Chu ôm nàng lên, ngự kiếm vội vã bay đi, mỗi lần đến rìa tòa thành quỷ dị này đều bị bật ngược trở lại. Hắn cau mày, quát một tiếng, Thiên Lai Lửa bỗng chốc bao trùm lấy cả tòa thành, lập tức tiếng kêu thảm thiết cũng tiếng thét chói tai lại vang lên lần nữa. Tòa thành trì lớn như thế nhưng đã bị ngọn lửa nuốt mất trong nháy mắt, hàng ngàn tiếng sấm rền vang như muốn đập nát tòa thành hoang dâm nhưng vô cùng hào nhoáng này.
Trong nháy mắt, hắn nhìn thấy khe hở trên bầu trời đầy khói đen kia, lập tức bay đến, chỉ trong một thoáng đã thoát khỏi xiềng xích cũng những tiếng r.ên rỉ kêu gào từ tòa thành này.
Bầu trời đỏ như máu, vùng đất hoang vu đỏ như máu, mờ mịt vô tận, Kỷ Đồng Chu bay một hồi lâu nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn không thay đổi, nơi này quá rộng lớn, Thiên Lai Lửa cũng không còn tác dụng vì chẳng có gì để đánh, để phá. Hắn dừng lại trên một còn cát, nhìn quanh khắp nơi, trong lòng dường như cũng có chút tuyệt vọng. Đến đây đã lâu như vậy nhưng chưa từng gặp được những người khác, vậy rốt cuộc người bị nhốt ở đây là hai người họ hay là sư phụ của bọn họ?
Người trong vòng tay dịu dàng ôm lấy hắn, nàng chôn mặt vào ngực hắn, không hề nhúc nhích. Kỷ Đồng Chu cúi đầu nhìn nàng hồi lâu, thấp giọng nói: “Nhận ra ta là ai chưa?”
Lê Phi vòng tay qua cổ hắn, thanh âm dịu dàng: “Tu Viễn, ôm lấy ta.”
Tu Viễn.
Hắn nâng tay lên muốt tát nàng một cái thật mạnh, giống như hắn đã từng làm với những kẻ không vâng lời hắn từ nhỏ. Nàng thật là một nữ nhân nhẫn tâm, cách nàng đối xử với hắn là điều chưa từng có. Hắn dùng sức vung tay xuống nhưng không có cách nào chạm đến khuôn mặt vô tội của nàng, chẳng qua là nàng không thích hắn mà thôi.
Chính sự chán ghét này của nàng đã khiến hắn muốn phát điên.
Nếu như nàng có thể gọi đúng tên hắn dù chỉ một lần, hắn sẽ ở lại và bảo vệ cô không chút do dự.
Nhưng nàng lại bị Thao Thiết mê hoặc và gọi hắn là Lôi Tu Viễn.
Tay Kỷ Đồng Chu lại từ từ buông xuống, vu.ốt ve mặt nàng, nàng không hề phản kháng, giống như trong mộng vậy, dựa vào hắn, cần hắn. Tất cả điều này đều là giả, hắn biết, chính là bởi vì biết mới khiến hắn tuyệt vọng.
Khi hắn phát hiện người mình yêu là Khương Lê Phi, tình cảm của hắn chưa kịp nở đã tàn. Hắn thậm chí ngay cả cạnh tranh với Lôi Tu Viễn cũng không làm được, trong lòng trong mắt của Khương Lê Phi chỉ có một mình Lôi Tu Viễn, hắn đã đến quá muộn rồi.
Kỷ Đồng Chu siết chặt nắm đấm rồi lại buông ra, lặp lại mấy lần, ngọn lửa trong lòng thiêu đốt hắn, thanh âm khàn khàn: “… Ngươi còn chưa nhận ra ta?”
Thanh âm của Lê Phi có chút nũng nịu: “Chàng vẫn còn nói đùa sao! Tu Viễn! Ta thật sự tức giận rồi đấy!”
Lại là Tu Viễn. Kỷ Đồng Chu không khỏi cười lạnh, hắn ngạo mạn ôm lấy nàng, châu hoa* bên tai nhẹ nhàng rơi xuống đất, hắn cầm lấy đóa phù dung đỏ thẫm siết chặt trong tay, bóp nát từng chút một.
*châu hoa: Lê Phi đeo bông tai hình hoa phù dung bằng ngọc trai
Hắn thật sự muốn nghiền nát nàng từng tấc từng tấc một như thế.
Mùi hương lạ kỳ câu hồn đoạt phách gần ngay trước mắt, nữ nhân tàn nhẫn kia cũng đang ở trước mặt hắn, cúi đầu đưa mồi mình lên môi nàng, đôi môi mềm mại từng chút một chạm vào hắn, Kỷ Đồng Chu nâng gáy nàng lên, gần như hung hăng mà hôn lấy nàng, hắn đã không phân biệt đâu là thật đâu là giả nữa, linh hồn và thân thể hắn đã đói khát quá lâu rồi.
Một làn sương đen dày đặc bốc lên từ cơ thể nàng, cũng có thể là từ người hắn, nhưng chẳng ai màng quan tâm. Cách một lớp y phục, làn da của nàng mềm mại và mỏng manh, nàng quấn lấy hắn, cọ sát vào hắn, điều này vừa xa lạ vừa quen thuộc, mỗi một phản ứng đều mới lạ, mỗi một tiếng r.ên rỉ cũng là lần đâu tiên hắn nghe thấy.
Môi của Kỷ Đồng Chu lướt qua cổ nàng, lại nghe nàng khẽ rên lên bên tai: “Tu Viễn…”
Ngọn lửa hừng hực trong lòng hắn trong khoảnh khắc không biết là bị dập tắt hay bùng cháy lên, Kỷ Đồng Chu thở hổn hển ngẩng đầu nhìn nàng, hắn thậm chí không thể nói được là mình yêu nàng hay ghét nàng. Nàng hoàn toàn thuận theo lời hắn như nước mùa xuân như thế, rõ ràng người phản chiếu trong mắt nàng là hắn, nhưng nàng hết lần này đến lần khác gọi tên một người khác.
Kỷ Đồng Chu không nhịn được cười thành tiếng, ngoài cười ra, hắn thật sự không biết nên làm sao, hắn vĩnh viễn chỉ có thể ôm lấy nữ nhân này trong mộng sao? Ở trong mộng của hắn hay của nàng? Coi hắn như thế thân của người khác sao?
Tình cảm mà hắn dành cho nàng lại trở nên hèn mọn như thế, thậm chí còn dần trở nên hèn hạ.
Hắn thật sự không có cách nào chấp nhận dáng vẻ buông thả của mình như thế, cũng không dám tin rằng mình chỉ có thể đạt được ý nguyện trong mộng mà thôi.
Kỷ Đồng Chu đẩy nàng cùng những ràng buộc kia ra thật mạnh, nắm lấy cổ nàng truyền linh khí vào, nàng lập tức hôn mê bất tỉnh.
Hãy để Khương Lê Phi xem tất cả những điều này như một giấc mơ.
Nàng vẫn còn siết chặt tay áo của hắn, Kỷ Đồng Chu kiên quyết đẩy ngón tay nàng ra, đứng dậy bay lên cao.
Không biết qua bao lâu, Lê Phi chỉ cảm thấy toàn bộ mặt đất rung chuyển kịch liệt, nàng giật mình tỉnh lại phát hiện mình đang ở trên một cồn cát, xảy ra chuyện gì thế? Vừa nãy nàng vẫn còn ở trong tòa thành trì kia mà? Khi nào đã ra ngoài rồi?
Nàng mờ mịt nhìn xung quanh, vùng đất hoang vu đỏ như máu này cũng đang rung chuyển, dường không có cách nào ngồi yên được. Lê Phi lộn một vòng rồi triệu hồi đám mây nhỏ bay lên trời, vô số hạt cát đang nảy lên như nước sôi sùng sục, càng ngày càng kịch liệt. Thanh âm già nua của Thúy Huyền tiên nhân bỗng nhiên vang lên, giống như từ trên trời truyền xuống, vang vọng khắp nơi: “Một đám tiểu bối vô dụng, chỉ là một con Thao Thiết thôi mà cũng bắt mấy lão già chúng ta ra tay, haiz! Tương lai làm sao khiến chúng ta yên tâm giao lại môn phái cho các ngươi đây!”
Tiếng nói vừa dứt, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một khe nứt thật lớn, bầu trời màu đó kia bị xé rách, hào quang trong khe hở kia sáng rực đến mức không thể nhìn vào. Lê Phi che đầu và mặt lại để tránh ánh sáng chói lóa kia, đột nhiên trên đầu có tiếng gió gào thét, sau đó nàng bị ôm chặt, nàng miễn cưỡng mở mắt ra trong luồng ánh sáng rực rỡ này, nhìn thấy đôi mắt của Lôi Tu Viễn, hắn dường như đang nôn nóng nhưng cũng rất vui mừng khi nhìn thấy nàng.
“Tu Viễn!” Nàng ôm lấy hắn, bỗng nhiên có ảo giác dường như cảnh tượng này vừa mới xảy ra vậy? Nàng không thể nhớ rõ.
Hắn dứt khoát bế ngang nàng lên bay nhanh về phía vết nứt, vùng đất hoang vu đỏ như máu kia bỗng nhiên hóa thành hư vô rồi lại biến thành một làn khói đen dày đặc vô tận vô biên, trong đó có vô số người đang cười, khóc, và r.ên rỉ cùng vô số cánh tay đen như mực vươn ra nắm lấy bọn họ kéo lại.
Kim quang trong lòng bàn tay Lôi Tu Viễn lúc ẩn lúc hiện, trong nháy mắt một làn sương màu vàng kim chiếu sáng khắp nơi, nghiền nát những cánh tay đen đó trong giây lát. Hắn rút đuôi của Bạch Hổ ra vung lên, Kim Quang Kiếm dài ra mấy trượng, tạo nên một vòng cung dài như sao băng rơi, theo vô số lưỡi kiếm vung xuống, làn khói đen dày đặc kia lập tức phai nhạt đi rất nhiều.
Vết nứt chói lóa ngay trước mắt, Lôi Tu Viễn bay nhanh xông vào, liền nghe được thanh âm Thúy Huyền tiên nhân vang vọng khắp bầu trời: “Hai người các con cứ ở bên trong đi! Đợi chúng ta giết xong Thao Thiết đã!”
Vết nứt đột nhiên đóng lại, Lê Phi vội vàng nhìn quanh, chỉ thấy đây là một ngọn núi không lớn, điều kỳ lạ là trên đầu còn có một ngọn núi dựng ngược, ở đó từng ngọn cây cọng cọ đều giống trên ngọn núi bọn họ đang đứng y như đúc, giống như có một tấm gương khổng lồ phản chiếu khung cảnh này trong đó vậy.
Một cảm giác quen thuộc truyền đến từ ngọn núi dựng ngược kia, Lê Phi không khỏi cảm thấy lông tóc cả người dựng đứng, nàng biết nơi này nhất định là Tiểu Thiên Thế Giới của Thúy Huyền tiên nhân, Dị Dân Mộ kia đang ở nơi này!
Nàng không kìm được mà thoát khỏi vòng tay của Lôi Tu Viễn, tiến về phía trước hai bước.
Đột nhiên có người kéo tay nàng, Lê Phi ngơ ngác quay người lại, theo sau là Lôi Tu Viễn đang tiến đến lại lần nữa ôm lấy nàng, tiếng tim hắn đập tựa như đánh trống vậy, từng nhịp đập vào tai nàng.
Thần trí của Lê Phi bị Dị Dân Mộ câu đi từ từ trở lại cơ thể nàng, nàng vòng tay ôm thật chặt lấy Lôi Tu Viễn, hồi tưởng lại chuyện nàng không thể làm gì trong bụng Thao Thiết, cổ họng có chút đau rát, miễn cười gượng nói: “Ta không sao, mọi thứ đều ổn cả.”
Nàng nhớ lại mình bay tới bay lui trong thành trì rộng lớn kia, sau đó gặp một đám đệ tử, về sau nữa lại trơ mắt nhìn bọn họ phát điên, rồi sau đó… Chuyện sau đó nàng có cố gắng như thế nàng cũng không nhớ nổi, càng không biết tại sao mình lại ngất đi, tỉnh lại liền gặp được Thúy Huyền tiên nhân đang mở Tiểu Thiên Thế Giới ra.
“Tu Viễn, khoảng thời gian kia chàng ở đâu thế?” Lê Phi có chút tủi thân hỏi, nàng vẫn luôn đi tìm hắn nhưng chẳng thể tìm được.
Lôi Tu Viễn cúi đầu nhìn những vết đỏ lộn xộn trên cổ nàng, cổ áo nàng có hơi lỏng, đóa phù dung bên tai cũng không còn nữa. Hắn cười một tiếng, sửa lại cổ áo nàng để che đi vết đỏ, nói: “Ta không bị Thao Thiết hút vào bụng, dùng đuôi Bạch Hổ móc vào núi, vẫn luôn ở bên ngoài. Hai vị Thúy Huyền, Thủ Trung tiên nhân và sư phụ sau khi thoát ra ngoài cùng nhau phá vỡ bụng Thao Thiết, khi đó ta mới có thể vào tìm nàng.”
Chẳng trách nàng làm thế nào cũng không tìm được hắn, Lê Phi mỉm cười với hắn: “Vậy thì vận may của chàng cũng thật tốt, nếu bị hút vào bụng Thao Thiết thì lớn chuyện rồi.”
Nàng kể cho hắn đủ chuyện kỳ dị phát sinh trong bụng chủa Thao Thiết, sau một hồi lâu, lại thấy hắn có vẻ lơ đãng, Lê Phi từ từ bình tĩnh lại, nói nhỏ: “Sao vậy? Chàng cảm thấy không khỏe ở đâu sao?”
Hắn một mình ở bên ngoài, nhất định là vô cùng lo lắng, không chừng đã dùng cạn linh khí chỉ vì muốn phá vỡ bụng Thao Thiết ấy chứ. Lê Phi cầm lấy cổ tay hắn, chậm rãi truyền linh khí Mộc hành vào, quả nhiên linh khí trong người hắn không còn nhiều, đúng là đã tiêu hao rất nhiều.
Lôi Tu Viễn bỗng nhiên nắm chặt lấy tay nàng, rất nhanh lại nhẹ nhàng buông ra.
“Xin lỗi.” Hắn một lần nữa thì thầm.
Lê Phi cúi đầu cười khẽ: “Xin lỗi cái gì? May là chàng không đi vào, nếu không sẽ khiến ta lo lắng muốn chết.”
Lôi Tu Viễn nhắm mắt lại, lại từ từ mở ra, cầm tay nàng, nhỏ giọng nói: “Hiếm khi có dịp đến Tiểu Thiên Thế Giới của tiên nhân, nàng có muốn đi một vòng nhìn thử không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]