Nàng trước ngạo mạn sau cung kính làm Lê Phi càng ngờ vực, nhưng mà vẻ mặt khâm phục trên mặt Tô Uyển cũng không phải là giả vờ, Lê Phi cười cười: “Sư tỷ quá khen...... Ta có thể hỏi về những lời đồn đó không?”
Có thể nào là Nghiêu Quang Phong lan truyền lời đồn bất lợi gì đó cho nàng? Cho nên Tô Uyển lúc đầu mới không muốn nói chuyện với mình? Thật tò mò, ở Nghiêu Quang Phong, ngoại trừ Lôi Tu Viễn và Hồ Gia Bình, nàng dường như cũng chẳng tiếp xúc với những người khác, có thể có những lời đồn gì?
Tô Uyển có chút đăm chiêu nhìn nàng, lắc đầu nói: “Lời nói con người đáng sợ, Khương sư muội vẻ ngoài khuynh thành, khó tránh dễ trêu chọc thị phi, lúc trước tin lầm lời đồn, vô lễ với sư muội nhiều rồi, xin muội đừng để trong lòng.”
......Đoán chừng là lời đồn này cũng chẳng phải là lời gì dễ nghe, Lê Phi chán ghét nhíu mày, nàng rất có cảm tình với Tô Uyển, người ăn ngay nói thẳng, lúc này lại cười nói: “Sư tỷ, vậy gọi tên của ta là được rồi.”
Đuôi lông mày Tô Uyển giương lên, thoải mái mà đáp ứng: “Được, Lê Phi, muội cũng đừng gọi ta là sư tỷ, chúng ta không cách quá nhiều tuổi đâu, đều gọi thẳng tên đi.”
Hai cô gái nhìn nhau cười, lập tức thiện cảm tăng gấp bội, nhưng mà hiện giờ không phải thời điểm để nói chuyện phiếm. Hai người thu mây lại đáp xuống đất, liền thấy Lôi Tu Viễn gỡ xuống một cái răng nanh từ bộ xương bị đốt trụi của xà yêu, cái răng này còn dài hơn cánh tay bọn họ, cũng may chưa bị hỏa long đốt trụi.
Tô Uyển thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Đặng Khê Quang, cười nói: “Răng nanh này không bằng cho Đặng sư huynh đi, huynh ấy hoảng sợ cũng không ít.”
Đặng Khê Quang xấu hổ đầy mặt, hắn vốn tưởng rằng hai nữ đệ tử đương nhiên phải yếu đuối, dù sao nữ tử tu hành xuất chúng rất ít ỏi. Ai ngờ lực công kích rất mạnh mẽ, ngũ hành tiên pháp kết hợp trong thời điểm quan trọng, còn cứu mình một mạng, tâm tính kiêu ngạo cuồng vọng trước đây của hắn cuối cùng đã biến mất vào giờ phút này.
“Khương sư muội......” Hắn ôm quyền hành lễ với Lê Phi. “Ân cứu mạng không lời nào cảm tạ hết, ta nợ muội một ân tình.”
Lời nói của hắn xuất phát từ chân thành, so với lúc trước Đặng Khê Quang người này dễ gần hơn. Lê Phi mỉm cười: “Đặng sư huynh khách khí rồi, ta chỉ trùng hợp mà thôi, nếu nói đến Mộc hành tiên pháp cao thâm, ta so ra kém......”
Lời nói chưa dứt, Lôi Tu Viễn bỗng nhiên vội la lên: “Cẩn thận!”
Lê Phi theo bản năng nâng tay lên, phủ một lớp Tường Đồng Thuật xung quanh bốn người, nhoáng một cái, chỉ thấy một bóng đen mềm mại khổng lồ lao ra, nó trông giống như đuôi của một con rắn, có một cái móc xương khổng lồ trên đuôi, tỏa sáng lạnh lùng, sắc bén hơn dao.
Đuôi rắn vung lên, móc xương nhanh như chớp mà hướng đến bốn người, may mà có tường đồng đỡ một chưởng này. “Đùng” một tiếng, Tường Đồng Thuật ngay lập tức nứt ra thành từng mảnh nhỏ dưới móc câu. Bốn người cũng sớm đã đằng vân bay nhanh lên, liền thấy dòng nước đen ngòm từ hố đột ngột phun ra, vài con yêu vật dữ tợn thật lớn lao ra, nhìn sơ qua, có hơn mười con.
Làn sóng này chưa lắng xuống, làn sóng khác lại nổi lên. Đặng Khê Quang chân đều đã mềm nhũn, ở trên đám mây mà lảo đảo, sắc mặt trắng bệch, linh khí đột nhiên vận chuyển không đủ, mây trắng liền biến mất, thét chói tai mà rơi xuống. Lôi Tu Viễn chợt hóa thành một đạo kim quang, một tay tiếp được hắn, mở miệng nói: “Trước tiên rút lui đã.”
Bốn người quyết định xoay người thật nhanh tránh đi. Lúc này làm sao còn dám keo kiệt linh khí, đám mây trắng bay nhanh hơn bình thường, trong nháy mắt đã bay xa hơn mười dặm. Quay đầu nhìn lại, mấy yêu vật đó dường như cũng chẳng đuổi theo, bốn người đều nhẹ nhàng thở ra, đáp xuống.
“Lần sau vẫn là đừng tới gần bên kia nữa.” Tô Uyển trong lòng còn sợ hãi, một hai yêu vật cũng được đi, đằng này hơn mười con bọn họ nếu có thêm ba đầu sáu tay cũng không có cách nào cùng nhau đối phó. Nàng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đặng Khê Quang còn đang trắng bệch cả người phát run, không khỏi nhíu mày: “Đặng sư huynh, huynh có chịu nổi không đó?”
Đặng Khê Quang một chữ cũng nói không nên lời, hắn quả thật đã xem nhẹ chuyến đi đến Lật Liệt Cốc này. Vốn tưởng rằng mình ở Bạch Phù chân nhân môn hạ được liệt vào trong một trong ba đệ tử tuổi trẻ tài cao, trong nhóm lại có loại thiên tài Lôi Tu Viễn này, săn yêu nhất định dễ như trở bàn tay. Ai ngờ nơi này một chút cũng không sơ sẩy được, hắn liên tục được người trong nhóm cứu mạng, rốt cuộc lại thành cản trở người khác.
Chuyến đi này không phải là là đi săn tìm sắc đẹp, cũng không phải là du ngoạn. Hành trình Lật Liệt Cốc thật sự là thí luyện, chỉ cần một chút sơ sẩy cũng có thể làm mọi người gặp nguy hiểm.
Hắn vẫn luôn được Lôi Tu Viễn giữ lấy, giờ phút này cuối cùng cũng đã lấy lại tinh thần, chắp tay cúi đầu thấp giọng nói: “......Thêm phiền toái cho mọi người rồi, thật có lỗi, lần sau sẽ không có chuyện đó nữa.”
Ba người ở đây đều tính là sư đệ sư muội của hắn, làm sư huynh nếu như bị vãn bỗi ghét bỏ vì vô dụng mà đuổi ra khỏi nhóm, về sau hắn cũng không còn mặt mũi nào để gặp người khác.
Tô Uyển vốn đang muốn trách cứ hắn vài câu, thấy hắn thành khẩn cúi đầu nhận sai như vậy, cũng không biết nói cái gì. Nàng mỉm cười, không thèm nói nữa.
Bốn người một lần nữa bay lên, Lôi Tu Viễn tiếp tục thả Thủy hành tiên pháp ra dò xét. Bay được một nén nhang, hắn đột nhiên dừng lại, ngưng thần thật lâu, cuối cùng đáp xuống mặt đất, hơn nữa ngày mới nhíu mày nói: “Phía trước dường như có hai luồng yêu khí ở cùng một chỗ, không rõ ràng.”
Lê Phi cười cười: “Để ta xem, giao cho ta.”
Nàng sờ tay vào ngực, lấy ra Lưu Ly Kính trong suốt lung linh, linh lực trên đó cực kì dồi dào. Vừa nhìn đã biết đây là pháp bảo cực kì lợi hại, Đặng Khê Quang cùng Tô Uyển ánh mắt lập tức sáng lên.
Tô Uyển cả kinh nói: “Lê Phi, đây là pháp bảo của muội sao?”
Đệ tử trẻ tuổi có bao nhiêu người có thể luyện chế pháp bảo? Thứ này không phải chỉ có thành thân truyền đệ tử mới có thể luyện chế thành công sao?
Lê Phi im lặng gật đầu: “Là sư phụ cho ta hộ thân.”
Xung Di chân nhân có thể đưa pháp bảo lợi hại như vậy cho nàng, xem ra cực kỳ thương yêu đệ tử này, Tô Uyển hâm mộ nói: “Xung Di trưởng lão đối xử với muội thật tốt. Ta vẫn cứ nghĩ làm sao yêu khí chướng khí sau khi vào Lật Liệt Cốc đều tránh đi, hóa ra là công hiệu của pháp bảo này.”
Lê Phi cười cười, trong lòng ấm áp, nàng chẳng qua chỉ là một bé gái nhỏ mồ côi, nhưng luôn gặp được người tốt. Sư phụ có hỏi nàng tu hành là vì cố chấp cái gì, nàng có lẽ đến bây giờ còn mơ mơ hồ hồ, nhưng vì những người đã đối xử tốt với nàng mà cố gắng tu hành để có một kết quả, đây trước mắt là cố chấp của nàng chăng?
Nàng nhắm mắt ngưng thần, rót linh khí vào Lưu Ly Kính, sau đó đưa nó lên quanh một vòng bốn phía, đột nhiên khi dừng lại ở một hướng, Lưu Ly Kính trong tay chấn động không ngừng. Nàng thấp giọng nói: “Ở bên kia, cách ba dặm, đợi một chút, cho mọi người xem ——”
Một lát sau, trên mặt Lưu Ly Kính lớn bằng bàn tay, bỗng nhiên hiện ra hình dáng yêu vật, cũng là một con hổ yêu thật lớn, dưới chân đạp lửa, lông trên lưng dài chừng vài thước, dưới xương sườn có hai cánh, cực kì hung tợn.
Giữa cây cối phía trên còn có một con quái vật giống đại bàng với sừng dài trên đầu, hai mắt như máu, ánh mắt thê lương.
Tô Uyển hơi hơi biến sắc: “Đây là mãnh thú Cổ Điêu, hổ yêu ở cùng một chỗ với nó sao?”
Đặng Khê Quang nhìn một lúc, thấp giọng nói: “Lôi sư đệ, hai con này giao cho ta giữ chân được chứ?”
Hắn vốn nên phụ trách giữ chân trong nhóm, nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, nhưng mà mới vừa rồi biểu hiện rối tinh rối mù, chính mình nhớ lại còn cảm thấy dọa người, lúc này nếu không đóng góp cái gì, hắn nhất định sẽ giận dữ và xấu hổ chết mất.
Lôi Tu Viễn suy nghĩ một lát, nói: “Mộc hành tiên pháp, Thiết Mộc Lâm, Đặng sư huynh có am hiểu không?”
Đặng Khê Quang lập tức hiểu được ý của hắn, dùng sức gật đầu.
Bốn người cùng dừng lại ở một chỗ, bảo vệ Lê Phi ở chính giữa, Lôi Tu Viễn cúi đầu nói: “Lê Phi, đến thời cơ trước tiên đóng băng con hổ yêu lại, có thể làm không?”
Nàng nhướn mày: “Đương nhiên có thể, tu hành của ta ngươi không phải đã thấy rồi sao? Thế nào?”
Lôi Tu Viễn cúi đầu thấy dáng vẻ chờ mong tán thưởng của nàng, nhịn không được cười một tiếng.
“Cũng không tệ lắm.”
“Này, cái gì mà cũng không tệ lắm?” Lê Phi có chút không hài lòng. “Rất lợi hại thì nói rất lợi hại, không lợi hại thì nói không lợi hại, cũng không tệ lắm nghe rất giống lấy lệ.”
Lôi Tu Viễn xoa đầu nàng: “Ta sẽ nói dông dài cho ngươi sau.”
Lê Phi cười gượng hai tiếng, nhấc tay thêm cho mọi người ba lớp Tường Đồng Thuật, cùng lúc thu lại Thuật Ẩn Nấp. Thuật Ẩn Nấp vốn để che dấu thân hình cùng linh khí của bọn họ, để mấy yêu vật không phát hiện được tung tích, lúc này thu lại, yêu vật phía trước lập tức phát giác linh khí nơi này dao động. Chỉ một thoáng yêu khí chấn động mạnh, cuồng phong cuồn cuộn thổi đến.
Bốn người lập tức đằng vân bay lên, Đặng Khê Quang sớm ngưng thần kết ấn, đột nhiên hét lên một tiếng: “Trường*!”
*trường: mọc lên, dài ra
Chỉ thấy trong phạm vi hơn mười trượng trên mặt đất bằng phẳng mọc lên vô số cây khô, bao phủ xung quanh bốn người, nhánh cây khô sắc nhọn giống như lưỡi dao, cứng rắn như sắt thép, rậm rạp. Hổ yêu cùng Cổ Điêu theo cuồng phong mà đến thình lình cui vào rừng thiết mộc, hành động rất khó khăn, giãy giụa khiến cây khô đều bị gãy, nhưng chỗ gãy trong giây lát lại mọc thêm một cành khô, nhánh cây dài hơn. Càng giãy dụa, cây ngược lại càng mọc rậm rạp hơn, giống như một nhà giam, vây hai con yêu này ở trong tiến không được ra không được.
Lê Phi lúc này cũng đã thi pháp xong, từng hạt mưa băng tí tách rơi xuống, đông cứng bốn cái vuốt của con hổ yêu khiến nó không thể nhúc nhích, mà từ cành cây cũng mọc ra dây, trong nháy mắt đã trói chặt con Cổ Điêu.
Lôi Tu Viễn hóa thành một đạo kim quang, nhẹ nhàng mà mãnh liệt bay vòng quanh thân thể khổng lồ của con hổ yêu, trong giây lát dừng trên mây trắng. Tô Uyển ha ha cười, khen một tiếng giỏi, cách chỗ nàng ba thước, Hỏa Liên nóng rực xoay quanh chậm rãi, tiên pháp này dường như nàng dùng hết sức, trên mặt đầy mồ hôi.
Đầu ngón tay b.ắn ra, Hỏa Liên nhẹ nhàng bay đến hướng Cổ Điêu, hàng nghìn ngọn lửa phun ra nuốt vào. Trên thân thể to lớn của nó nở ra một đóa hỏa liên thiêu đốt hừng hực, ngay cả rống lên cũng không kịp đã bị đốt thành tro, chỉ để lại nửa cái đầu rơi trên mặt đất.
Đặng Khê Quang thấy con hổ yêu kia còn bị đông cứng giữa mấy cành cây, không khỏi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó một trận mưa máu chợt rơi xuống. Thân thể hổ yêu cũng không biết từ khi nào đã bị cắt thành vô số mảnh, giống như vậy mà cũng chỉ có một cái đầu rơi trên mặt đất, miệng đầy máu còn há ra, răng nanh đầy miệng.
Không ai đáp xuống đất để nhìn xem, Thái A Thuật hạ xuống, chặt đứt một cái sừng cùng răng nanh, còn lại đều bị Tô Uyển đốt thành tro một lượt. Bốn người cầm lợi phẩm bay một đoạn, đến khi rời xa các loại yêu khí, lúc này mới dừng lại ở trong rừng.
“Đặng sư huynh, lần này công của huynh là nhiều nhất.” Tô Uyển thẳng thắn không chút do dự khen ngợi, cũng không vì chính mình lúc trước trách cứ hắn mà thấy xấu hổ, việc Đặng Khê Quang mới vừa rồi làm quả thật đáng tán thưởng.
Đặng Khê Quang thẹn thùng cười, hắn cuối cùng cũng yên tâm, đã tìm lại được tiêu chuẩn bình thường của mình, thể diện đã vứt bỏ rốt cuộc cũng đã được chính hắn nhặt trở về.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]