Chương trước
Chương sau
Ở nơi hoang vu phía cực Bắc của Vô Nguyệt Đình có một ngọn núi tuyết tên là Trụy Ngọc Phong.

Nơi này nếu so với chỗ ở của tiên nhân lợi hại khắp thiên hạ thì Trụy Ngọc Phong của Xung Di chân nhân quanh năm đều lạnh lẽo, yên tĩnh, băng thiên tuyết địa. Không giống như Nghiêu Quang Phong của Nghiễm Vi chân nhân bốn mùa ấm áp như xuân, cũng chẳng giống như Tất Ngô Phong của Đông Dương chân nhân cảnh vật xinh đẹp.

Nói cách khác, tu hành ở Trụy Ngọc Phong, chẳng khác gì như bị biếm lãnh cung, đây là nơi chẳng ai đến thăm, hoàn toàn không có phong cảnh để ngắm, hẻo lánh muốn chết, bình thường các đệ tử đi dạo cũng chẳng muốn đến nơi này.

Ba tháng sau khi vào Trụy Ngọc Phong, cái khó thấy nhất chính là một ngày trời trong. Buổi sáng sau khi Lê Phi tỉnh dậy đẩy cửa sổ ra thấy mặt trời hiếm lắm mới gặp, kích động thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt.

Vội vàng rửa mặt chải đầu xong, nàng thay đệ tử phục chỉnh tề. Kiểu dáng quần áo của đệ tử Vô Nguyệt Đình không khác lắm, y phục trắng, viền cổ và tay áo thêu hoa văn màu đen. Khác biệt chính là, đệ tử phục bình thường tay áo có một viền, của tinh anh đệ tử hai viền, còn lại của thân truyền đệ tử là ba viền.

Sau khi Lê Phi hiểu quy luật này, từng trộm quan sát cổ và tay áo của sư tỷ Chiêu Mẫn, nàng ấy và mình giống nhau cùng là hai viền đen, vậy mà không phải thân truyền đệ tử, nghe nói sư phụ thu nhận nàng nhập môn đã hơn ba mươi năm rồi. Tu hành hơn ba mươi năm còn chưa trở thành thân truyền, chẳng trách bọn họ đều nói Hồ Gia Bình là kỳ tài hiếm có, ngắn ngủi vài năm đã thành thân truyền đệ tử của Nghiễm Vi chân nhân.

Lê Phi nhìn gương chỉnh lại cổ áo, thắt lại đai lưng, lúc này mới bắt đầu búi tóc.

Sau khi đến Vô Nguyệt Đình, nàng cuối cùng không thắt bím tóc sơ sài kia nữa, tất cả đều vì Chiêu Mẫn sư tỷ không cho phép nàng thắt “bím tóc khó coi” nữa, thấy một lần gỡ ra một lần, nàng chịu nên chỉ đành phải học mấy kiểu búi tóc đơn giản. Ba tháng trôi qua, đa phần búi tóc cũng đã giống như khuôn mẫu.

Trên bàn trang điểm có một hộp gỗ nhỏ, bên trong có rất nhiều trâm hoa tinh xảo, tất cả đều là Chiêu Mẫn sư tỷ giúp nàng chọn, vị sư tỷ này đối với nàng cực kì tốt, vừa săn sóc lại quan tâm, tuyệt đối là tỷ tỷ lý tưởng, chỉ có một điều là hay bắt bẻ nàng thôi.

Cài trâm thật ngay ngắn xong, nhìn kỹ dáng vẻ xác nhận không có vấn đề gì, Lê Phi đẩy cửa bước nhanh ra ngoài. Còn chưa đến phòng, thanh âm Chiêu Mẫn đã vang lên: “Cho dù đã muộn, cũng không được đi nhanh như vậy.”

Lại tới nữa…… Lê Phi đi vòng đến phòng, quả nhiên Chiêu Mẫn sư tỷ đã đến trước, đang ngồi ngay ngắn ở bàn nhỏ ăn cơm. Lê Phi vừa thấy nàng đã làm ra vẻ mặt tươi cười quý tộc thục nữ, bước nhẹ nhàng đến trước mặt nàng, lớn tiếng hành lễ: “Bái kiến Chiêu Mẫn sư tỷ.”

Chiêu Mẫn vừa lòng gật gật đầu, đẩy bàn nhỏ bên người đẩy đến trước mặt nàng: “Dùng bữa đi.”

Điểm tâm là cháo trắng rau xào, ở Vô Nguyệt Đình ăn cơm phải tiêu tiền. Khác với đệ tử bình thường, nàng được trưởng lão trực tiếp từ Thư Viện thu vào môn phái, nhập môn liền tính là tinh anh đệ tử, mà mấy người tinh anh đệ tự bọn họ mỗi tháng được ba lượng bạc trợ cấp, nếu không ngay cả cơm cũng không đủ ăn. Lê Phi ăn từng miếng nhỏ, nàng không dám ăn nhiều như trước nữa, nếu không Chiêu Mẫn sẽ trực tiếp thu lại cơm của nàng không cho nàng ăn nữa.

Lúc ăn và ngủ không nói chuyện. Ăn xong điểm tâm, Chiêu Mẫn mới tỉ mỉ đánh giá dáng vẻ hôm nay của nàng, nhìn trong chốc lát mới mỉm cười dịu dàng nói: “Lê Phi hôm nay cách ăn mặc vô cùng đẹp, muội lại trắng hơn rất nhiều, hình dáng cũng nẩy nở ra một chút, đóa phù dung này rất nổi bật dưới nước da của muội, rất thích hợp.”

Chiêu Mẫn sư tỷ cái gì cũng tốt, chỉ có hơi gia trưởng, thật ra nàng ngược lại rất thích câu nói lúc đầu sư tỷ nói với mình: “Nữ nhân cho dù trong lòng có muốn g.iết chết mọi người thì cũng phải giữ nụ cười trên mặt.”

“Được sư tỷ khen thưởng, Lê Phi thẹn không dám nhận.” Ngay cả nàng cũng bị buộc không nói tiếng người.

“Hiếm khi thời tiết đẹp như hôm nay, muội đã đến đây ba tháng rồi, cũng chưa đi ngắm trên dưới Vân Hải của Vô Nguyệt Đình, tu hành buổi sáng có thể ngắm kỹ một chút.”

Chiêu Mẫn đứng dậy đi ra khỏi phòng, Lê Phi vội vàng đi theo phía sau nàng, tiếp tục bước đi nhẹ nhàng.

Bây giờ buổi sáng nàng cùng Chiêu Mẫn sư tỷ học đằng vân phi hành, buổi chiều mới cùng sư phụ học tiên pháp, nhưng chưa thấy sư phụ dạy sư tỷ bao giờ. Nàng từng hỏi qua vấn đề này, sư tỷ chỉ nói rằng những điều sư phụ có thể dạy đều đã dạy, còn lại chỉ có thể dựa vào chính tỷ ấy đột phá, sau đó sư phụ mới có thể tiếp tục dạy tỷ ấy.

Đây là cái gọi là Bình Cảnh, người tu hành từng giai đoạn đều sẽ gặp được Bình Cảnh, có vài người có thể đột phá rất nhanh, có những người cần rất lâu, thậm chí cuộc đời này cũng chỉ có thể dừng lại ở Bình Cảnh, nửa bước cũng khó tiến thêm. Bình Cảnh của Chiêu Mẫn đã chín năm, sau khi đột phá Bình Cảnh này, nàng mới có thể từ tinh anh đệ tử chuyển thành thân truyền.

Mây mù tập trung dưới chân, dưới lòng bàn chân Lê Phi xuất hiện một đám mây trắng nho nhỏ, cái này linh hoạt thú vị hơn ngự kiếm của Thư Viện nhiều. Thật ra đằng vân bay cũng không khó, điều khó chính là nơi đây linh khí tích tụ dày đặc, so với lúc trước học ngự kiếm vất vả nhiều hơn, chỉ có thể dùng thời gian một buổi sáng từ Trụy Ngọc Phong bay đến Như Chi Phong gần nhất.

Theo Chiêu Mẫn bay lê.n đỉnh Trụy Ngọc Phong, nhưng lại thấy trước mắt ngàn dặm biển mây, ngàn dặm núi tuyết, mặt trời đang tỏa sáng chói chang, phản chiếu lên biển mây thành những màu sắc rực rỡ. Phía trên biển mây có vô số núi tuyết còn có núi xanh nhấp nhô, dưới biển mây còn có vô số đền điện nhiều tầng.

Loại phong cảnh hào hùng mênh mông bát ngát này làm Lê Phi rung động đến không thể nói gì, đây làm sao lại có thể là tiên gia môn phái được, giống như một tòa thành thì hơn! Đến đây ba tháng, nhờ có buổi sáng đẹp trời này nàng mới có thể nhìn thấy toàn cảnh Vô Nguyệt Đình.

“Phía trên Vân Hải là nơi tu hành của tinh anh và thân truyền đệ tử, cũng là nơi các trưởng lão tu hành.” Chiêu Mẫn chỉ về biển mây. “Dưới Vân Hải là nơi đệ tử bình thường tu hành. Mỗi mười năm môn phái sẽ tổ chức Đấu Pháp Đại Hội, bình thường tinh anh và thân truyền đệ tử đều phải tham gia không có ngoại lệ. Cho nên không cần cho rằng giờ phút này đang ở trên Vân Hải liền có thể an tâm về mọi chuyện, nếu không cầu tiến, tu hành trước sau gì cũng sẽ tuột dốc không phanh, sớm hay muộn cũng bị đuổi xuống dưới, mà đệ tử bình thường nếu có tiến bộ cũng sẽ được lên trên.”

Nói tới đây, nàng đột nhiên cười: “Nhưng mà dường như chưa có đệ tử bình thường nào có thể đi lên.”

Cái gọi là đệ tử bình thường, thật ra Vô Nguyệt Đình lúc trước vẫn luôn tuyển nhận, phần lớn là có chút linh căn, tư chất bình thường, trong nhà lại có tiền. Đệ tử trên Vân Hải từng tháng có tiền trợ cấp, loại chuyện tốt này đệ tử bình thường không có, không những không có tiền trợ cấp, mỗi năm còn phải giao nộp thuế ruộng nhất định để bảo đảm không bị môn phái đuổi đi.

Mỗi một tiên gia môn phái đều là như vậy, thiên tài trên đời này dù sao cũng rất quý hiếm, đại đa số người có linh căn tư chất đều rất bình thường, ngay cả quy định tuyển đệ tử bình thường hà khắc như thế nhưng người vẫn luôn vào đến rất nhiều, dù sao sự hấp dẫn của việc thành tiên quá lớn. Lúc trước theo lời Hồ Gia Bình thì đệ tử Vô Nguyệt Đình nhiều vô kể, nhưng đó chỉ là đệ tử bình thường phía dưới, phía trên Vân Hải đệ tử thật ra cũng không nhiều.

“Được rồi, bắt đầu đi.” Chiêu Mẫn lấy tay áo lau đi vết tuyết đọng trên tảng đá rồi tao nhã mà ngồi xuống. “Hôm nay trước buổi trưa phải từ Trụy Ngọc Phong bay đến Như Chi Phong qua lại bốn lần.”

Lê Phi nhìn chuyển động phía dưới Vân Hải. “Sư tỷ, ta khi nào thì mới có thể đi lại như gió? Ví dụ như chỉ cần một chút thời gian bay đến Nghiêu Quang Phong rồi lại lập tức bay trở về.”

Chiêu Mẫn nói: “Nơi này khác Thư Viện, ở đó muội ba ngày có thể học được ngự kiếm, nhưng Vô Nguyệt Đình linh khí tích tụ, muốn qua lại như gió, mặc dù Hồ Gia Bình sư đệ được coi là kỳ tài hiếm có, cũng phải cần một năm, còn đệ tử bình thường tốn ba bốn năm cũng là chuyện thường tình.”

“Ba bốn năm?!” Lê Phi khiếp sợ mà la lên, tiên gia môn phái đúng là đều dùng năm để tính, chẳng trách mỗi lần gặp Bình Cảnh là mười năm, bế quan đều phải cần chín năm.

Vậy có nghĩa là, tuy rằng cùng Lôi Tu Viễn vào Vô Nguyệt Đình, ít nhất cũng phải hơn một năm sau mới được gặp nhau?

“Đi thôi, không cần ồn ào nữa.” Chiêu Mẫn bắt đầu nhắm mắt ngưng thần, tự mình tu hành như trước để sớm ngày đột phá Bình Cảnh.

Lê Phi vận chuyển toàn bộ linh khí trong cơ thể, đám mây nhỏ dưới chân chậm rì rì bay đi. Tuy rằng đã đỡ hơn ba tháng trước nửa bước cũng khó đi rất nhiều, nhưng vẫn là chậm, nàng muốn trải nghiệm cảm giác bay nhanh như ngự kiếm trước kia.

Như Chi Phong là đỉnh núi cách Trụy Ngọc Phong gần nhất, chưa có trưởng lão nào dựng nơi để tu hành, cả ngọn núi cũng bị băng tuyết bao trùm, nhưng lại có phần hoang vu quạnh quẽ hơn.

Lê Phi dừng ở đỉnh núi, nghỉ ngơi một lát, đang muốn hăng hái một mạch bay trở về, chợt thấy phía trước dường như có một chấm đen không nhanh không chậm mà bay đến. Là đệ tử Vô Nguyệt Đình sao? Đây thật đúng là hiếm thấy, đến đây ba tháng, nàng chưa từng thấy có người đến đây, ngay cả chim còn không thấy, huống chi là người.

Nàng híp mắt nhìn kỹ, thấy chấm đen nhỏ kia càng ngày càng gần, trong chốc lát, đã thấy được là một đệ tử, hơn nữa dáng người gầy, vóc người không cao, hẳn là tuổi không lớn. Lê Phi chợt thấy tim trong ngực bắt đầu đập điên cuồng, nàng kinh ngạc mà nhìn thân ảnh kia đang cố chấp mà tới gần, hình dáng thiếu niên kia càng ngày càng rõ ràng.

Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng đáp xuống ở đối diện nàng.

“Nơi này làm sao chỗ nào cũng có băng tuyết như thế?” Hắn vừa đáp xuống đất liền nhìn nhìn xung quanh, tuy rằng đầu đầy mồ hôi, lại cười giống như việc đó căn bản không đáng nhắc tới. “Ngươi ở nơi núi tuyết này sao?”

Lê Phi không biết là nên cười lớn một tiếng hay là nên reo hò một tiếng. Nàng đưa tay túm chặt tay áo hắn, dáng vẻ tao nhã gì đó đề vứt nơi chân trời rồi.

“Tu Viễn! Tu Viễn!” Nàng la to. “Ngươi có thể bay đến đây? Ngươi đã có thể bay nhanh như vậy rồi sao?”

Lôi Tu Viễn xoa xoa đầu nàng một chút, cúi đầu đánh giá nàng một lượt, thấy nàng búi tóc tao nhã, còn đeo một đóa phù dung đỏ. Đã ba tháng không thấy, nước da trắng đi không ít, dung mạo lại khác ba tháng trước, lúc này lại cố gắng trang điểm nên xinh đẹp hơn rất nhiều.

Hắn mỉm cười: “Người tại sao lại thay đổi nữa rồi? Vừa nãy nhìn thấy thiếu chút nữa đã nhận không ra.”

“Đều là nhờ sư tỷ kia của ta......Đợi chút đã, ngươi còn chưa nói nữa, ngươi có thể bay nhanh như vậy ư? Ngươi đến thăm ta sao?” Lê Phi lau đi tuyết đọng trên đá một lượt, cười tủm tỉm nhìn hắn. Đã ba tháng không thấy, hắn dường như cao hơn một chút, có vẻ gầy hơn, đệ tử phục của Vô Nguyệt Đình mặc trên người hắn vẫn là phiêu dật như vậy.

Lôi Tu Viễn không trả lời, để mặc nàng nhìn chằm chằm mình một lúc, hắn bỗng nhiên đứng dậy nói: “Được rồi, ta phải quay về rồi, nếu không không kịp giờ Ngọ.”

Giờ Ngọ? Lê Phi nhìn sắc trời, lúc này còn chưa đến giờ Thìn mà? Hơn nữa hắn đây không phải vừa mới đến sao?

Nàng đột nhiên giật mình một cái, khó tin mà nhìn hắn: “..... Ngươi bay đến đây đây mất bao lâu?”

Hắn cười không nói, lại xoa xoa đầu nàng mấy cái: “Thấp gần chết, lần sau đến cao hơn một chút.”

Lê Phi giữ hắn lại: “Chờ một chút, Tu Viễn...... Ngươi, ngươi......”

Nàng lắp bắp không biết nên nói cái gì, hắn cực nhọc bay mấy canh giờ đến Trụy Ngọc Phong là vì thăm nàng sao? Nghiêu Quang Phong có xa lắm không nàng tuy rằng không biết, nhưng Vô Nguyệt Đình lớn bao nhiêu, một người Nam một người Bắc, hắn lại phải tốn bấy nhiêu đó thời gian để bay trở về, nhất định là rất mệt.

Nàng đột nhiên trầm mặc, trong lòng vừa rung động vừa cảm động, mắt bỗng chốc đã đỏ lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.