"Sao cô lại có trong tay chiếc đĩa này?" – Lục Khinh Lan lạnh lùng nhìn Lăng Vi, nhìn chằm chằm vào mặt cô ta, muốn nhìn thấy biến hóa trên mặt Lăng Vi.
"Lục Khinh Lan, cô muốn nói cái gì?" – Lăng Vi biết hiện tại không thể để lộ ra một dấu hiệu chột dạ nào, dứt khoát ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Lục Khinh Lan, lấy khí thế kiêu ngạo ra bảo vệ mình: "Cô đang nghi ngờ tôi? Thật là buồn cười hết sức!"
Vừa lên tiếng, Lăng Vi ưỡn thẳng sống lưng, toàn thân toát ra một cỗ oan ức, uỷ khuất, cho dù là ai nhìn thấy cũng đều sẽ đứng về phía Lăng Vi, huống chi, cô ta lại là thiên kim của Lăng gì, gia thế giáo dưỡng thế nào ai cũng hiểu rõ, hoàn toàn sẽ không có người hoài nghi chuyện này.
Nói đến đây, cô ta liền bước tới trước mặt bà Trang Mi, thay đổi bộ dáng bị Lục Khinh Lan hùng hổ dọa người, uỷ khuất ghê gớm, thanh âm có vẻ kích động, nói:
"Bác gái, bác tin tưởng con không? Nếu quả thật như lời Lục Khinh Lan nói là con cố ý, vậy tại sao trước mặt bác con còn nói tốt cho cô ấy? Còn một lòng chúc phúc cho hai người họ?"
Bà Trang Mi có chút hoài nghi, nhưng khi nhìn dáng vẻ không giống với bộ dạng nói dối của Lăng Vi, liền có chút dao đọng, ánh mắt nhìn từ chỗ Lăng Vi đến Lục Khinh Lan, bình tĩnh xem xét, cuối cùng bà ta càng tin tưởng Lăng Vi, dù sao bà Trang Mi cũng từng nhìn Lăng Vi lớn lên.
Lục Khinh Lan nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hon-tham-ai/1081007/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.