Chương trước
Chương sau
"Lục Khinh Lan, cô có biết xấu hổ hay không?"
Bà Trang Mi tức tốc thở hổn hển, giọng điệu tức giận truyền đến trong điện thoại, lập tức làm cho Lục Khinh Lan cảm thấy đau nhói trong tai.
"Bá mẫu.."
"Đừng gọi tôi là bá mẫu!" – Bà Trang Mi tức giận phát run, đột nhiên cắt lời cô, nội tâm hận không thể tát cho cô một bạt tay: "Cô đáng mặt gọi tôi là bà mẫu hay sao? Thật sự làm ô uế lỗ tai tôi! Cô đoạt con trai tôi còn chưa đủ sao, còn lại đeo theo Cố Lăng Tu làm tiểu tam hả? Cô còn mặt mũi nữa không vậy? Tôi thật sự không hiểu nổi mẹ cô thế nào lại có một đứa con gái như vậy!"
Bà Trang Mi nói ra một hồi, không ngừng thở phì phò, cố gắng vuốt ngực mới có thể khống chế lại tâm trạng.
Bà ta thật sự bị Lục Khinh Lan chọc cho tức chết!
Nếu không phải Lục Khinh Lan, sao bà ta lai bị Diệp lão gia tử đề ra cấm lệnh, không được xem vào chuyện của con trai mình nữa? Ngay cả thành phố A cũng không được phép tới!
Trong khoảng thời gian này, bà Trang Mi không ngừng thuyết phục bản thân mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện là được, nhưng Lục Khinh Lan đã làm gì? Nếu không phải hôm nay nhận được những tấm ảnh nặc danh, bà ta sẽ không biết Lục Khinh Lan lại đi tìm Cố Lăng Tu, trắng trợn dụ dỗ như thế! Lại còn rất thân mật bên nhau!
Con trai của bà sao lại có thể ở bên cạnh một người phụ nữ không biết liêm sỉ như vậy chứ?
Bà Trang Mi đau đầu không ngừng, chớp mắt mấy cái, lại thấy những tấm ảnh bị mình ném xuống đất, nếu như hiện tại Lục Khinh Lan ở trước mặt bà ta, bà ta nhất định sẽ hung hăng giáo huấn cô một trận nên thân:
"Tại sao cô không trả lời hả? Chột dạ sao? Hừ! Lục Khinh Lan tôi nói cho cô biết, cô không cần mặt mũi, nhưng Diệp gia chúng tôi cần! Mau, mau lập tức tự mình huỷ bỏ hôn ước cho tôi!"
Lúc Lục Khinh Lan nhìn thấy cuộc gọi này, liền nhớ lại chuyện ảnh chụp trên weibo, cô đoán bà Trang Mi sẽ dùng lời lẽ không tốt chất vấn cô, cô có thể chấp nhận được, cô nghĩ mình phải kiên nhẫn giải thích rõ chuyện này, dù sao bà Trang Mi cũng là mẹ của Diệp Đình Thâm, cô cũng không muốn làm cho mối quan hệ này càng thêm căng thẳng.
Nhưng nghĩ thế nào, cũng không ngờ bà Trang Mi lại mắng luôn cả bà Lục Mẫn Hoa!
Đây là chuyện cô không thể dễ dàng tha thứ được!
"Diệp bá mẫu." – Lục Khinh Lan cố gắng nhẫn nại trong lòng, hít sâu một hơi dài, ánh mắt nhìn về phía trước, sắc mặt rất khó coi: "Con và Cố Lăng Tu cùng lớn lên từ nhỏ, con giúp anh ấy chọn quà tặng cho người anh ấy thương là chuyện hợp tình hợp lý, Đình Thâm cũng biết chuyện này, con cũng không cho rằng đây lại là chuyện không biết xấu hổ. Bá mẫu chưa từng tin tưởng con, đều mặc kệ chuyện gì liên quan đến con, bác đều khẳng định mọi chuyện đều là con sai, con có thể không so đo, nhưng mà.."
Lục Khinh Lan bỗng nhiên đứng lên, ngữ khí cũng nặng dần:
"Nhưng chuyện này không có nghĩa là bác có thể sỉ nhục mẹ của con! Coi như gia giáo nhà con thế nào cũng không là cái thá gì đối với bác, nhưng nhà chúng con chưa từng không phân biệt tốt xấu đã đi chỉ trích người khác! Diệp bá mẫu, con kính bác là mẹ của Đình Thâm, cho nên con đều một mực nhẫn nhịn bác, vẫn hy vọng bác có thể chấp nhận con. Nhưng cho tới hôm nay con mới phát hiện, bác đã không thích con thì mãi mãi cũng sẽ không thích, mặc kệ con làm cái gì cũng sẽ không thể thay đổi được, nếu đã như thế, con cần gì phải nói nữa?"
"Cô! Cô dám lý luận nữa hả?" – Bà Trang Mi căn bản không muốn nghe Lục Khinh Lan giải thích, bà ta chỉ biết, nha đầu này đang châm chọc mình, sẽ từ chối trách nhiệm!
Lục Khinh Lan không kiêu ngạo cũng không tự ti đáp:
"Lời con nói đều hoàn toàn là sự thật."
"Cô cho rằng cô nói như thế liền có thể dễ dàng che giấu chuyện vô liêm sỉ của cô hay sao?" – Bà Trang Mi mở to hai mắt, khinh miệt cong môi: "Lục Khinh Lan, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ đem chuyện này nói lại với cha của Đình Thâm, để bọn họ thấy rõ bộ mặt thật của cô, chỉ cần có tôi ở đây, tôi sẽ không thừa nhận cô!"
"Tuỳ bác." – Lục Khinh Lan đột nhiên rất bất lực, không muốn nói thêm nữa.
Lúc tắt điện thoại, vẫn còn nghe văng vẳng âm thanh hùng hổ của bà Trang Mi trong tai.
Lục Khinh Lan uống một cốc nước lớn, uể oải cả người, đồng thời cũng có chút bi ai, cô nghĩ rằng, thời gian trước cô còn có ý định cố gắng để làm bà Trang Mi chấp nhận mình, hiện tại lại thấy xem ra mình đã nghĩ thừa rồi.
Mỗi một lần cố gắng, đều đổi lại là sự đả thương của bà Trang Mi.
Tựa vào bàn làm việc, Lục Khinh Lan mê mang nhìn ra ngoài bầu trời xanh bên cửa sổ, thở dài.
Lúc này, điện thoại cô lại vang lên.
Liếc mắt nhìn sang, là Diệp Đình Thâm.
Cái nhìn này, bỗng nhiên trong nội tâm cô có chút ê ẩm, trở nên quái đản, cô mở miệng, tâm trạng hơi sa sút:
"Em đây."
Diệp Đình Thâm cũng không vội vã lên tiếng, trầm mặc nghe lời cô, chỉ có âm thanh hô hấp cả hai truyền đến trong điện thoại.
Lúc lâu sau, giọng điệu trầm thấp của anh mới vang lên:
"Khinh Lan, em chỉ cần làm tốt việc của em, những người khác không cần để ý tới. Chúng ta đã ở cạnh nhau, không cần phải chịu oan ức một mình, được chứ?"
Anh nói rất chậm rãi, từng chữ từng lời giống như muốn khắc sâu vào lòng cô.
Lục Khinh Lan nghe xong cũng hiểu rõ, uỷ khuất hít mũi một cái, thấp giọng nói:
"Được, em biết rồi." – Cô thở dài một hơi, miễn cưỡng cong cong môi, nhẹ nhàng đáp: "Đình Thâm, cảm ơn anh!"
"Ngốc quá, nói lời này làm gì?" – Diệp Đình Thâm liền muốn sờ sờ đầu nhỏ của cô, bất giác vươn tay ra mới phát hiện Lục Khinh Lan không có ở trước mặt mình, không khỏi bật cười nhìn thói quen của mình, sợ cô khổ sở, anh cố ý nói một câu mập mờ:
"Thật sự muốn cảm ơn anh sao, nói suông không có thành ý chút nào! Hay là.. đổi cách đi? Anh nghĩ dùng hành động anh sẽ thấy cao hứng nha!"
Nghe xong câu này, bao nhiêu phiền muộn trong lòng Lục Khinh Lan đều lập tức tan biến, cô đỏ mặt, mắng anh:
"Đồ cầm thú!"
Diệp Đình Thâm vui vẻ cười:
"Nếu Khinh Lan đã gọi anh là cầm thú, vậy đêm nay anh sẽ làm cầm thú suốt đêm!"
"..."
– Lục Khinh Lan cực kỳ lúng túng.
Cảm thấy tâm trạng cô đã tốt hơn nhiều, Diệp Đình Thâm mới chịu đổi đề tài: "Chuyện ảnh chụp lần này không cần để trong lòng, Cố Lăng Tu sẽ xử lý thật tốt, cũng sẽ không để bọn phóng viên đến làm phiền em."
"Được, em biết rồi." – Lục Khinh Lan gật gật đầu, mới vừa rồi cô có chút gấp gáp, hiện tại yên tĩnh ngẫm nghĩ, nếu quả thật là do phóng viên làm, sẽ không chỉ phát tán trên Weibo không đâu, huống chi, bài post trên Weibo kia cũng không có ý gì cả.
Những người tin tưởng mình sẽ không để ý tới những người khác, còn những người khác đã không tin tưởng mình, có nói nhiều cũng vô dụng.
Lục Khinh Lan chưa từng để ý tới trong lòng người khác nghĩ gì về mình.
Diệp Đình Thâm hàn huyên với cô mấy câu, cho đến lúc Từ Thừa gõ cửa nói hội nghĩ sắp bắt đầu, anh đành gác máy.
Tắt điện thoại xong, anh lại bấm số gọi cho Cố Lăng Tu, bảo kiểm tra một chút.
Còn Lục Khinh Lan, sau khi nói chuyện với Diệp Đình Thâm xong tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, không còn để ý đến chuyện Weibo nữa, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Cốc cốc, không lâu sau, có tiếng gõ cửa vang lên.
Lục Khinh Lan không ngẩng đầu, trực tiếp trả lời: "Vào đi."
Hạ Hinh Thinh lo lắng bước tới, hỏi thăm: "Lan tỷ, chị không sao chứ?"
Trong lòng âm thầm nghĩ, Hạ Hinh Thinh vẫn thích gọi Lục Khinh Lan là Lan tỷ.
"Không có việc gì cả!" – Lục Khinh Lan dời ánh mắt từ màn hình máy tính đến, đối diện với sự quan tâm của Tiểu Hạ, cô thấy cảm động, nghĩ một cái, hỏi: "Đã quen với công việc rồi sao?"
"Dạ!" – Hạ Hinh Thinh tươi tắn mỉm cười, vui vẻ gật gật đầu: "Lan tỷ, chị có việc gì gấp cứ giao cho em, cam đoan sẽ hoàn thành xuất sắc!"
Lục Khinh Lan bị bộ dáng của Hạ Hinh Thinh chọc cười, nói: "Yên tâm, chị sẽ không khách sáo đâu!"
Hạ Hinh Thinh cũng cười, sau đó giống như vô tình nhắc tới:
"Đúng rồi Lan tỷ, phòng ban của chúng ta không phải đang chuẩn bị bài chuyên phóng về Cố thiếu gia sao? Hiện tại thế nào rồi? Có cần em phụ giúp gì không?"
"À, bài chuyên phóng đó hả." – Lục Khinh Lan dừng lại một chút, cũng không nói rằng đã hoàn thành, cô chỉ khẽ gật đầu: "Đợi khi đến lúc chị sẽ nói cho em biết."
"Ha ha, được." – Hạ Hinh Thinh để ý đến ánh mắt chần chừ của Lục Khinh Lan, âm thầm ghi nhớ trong lòng, sau đó lên tiếng nói thêm vài chuyện khác: "Trợ lý của chủ biên nói, mười phút sau chị hãy đến văn phòng chủ biên một chút."
"Được, chị biết rồi." – Lục Khinh Lan gật đầu, nhìn xem văn kiện vài phút, sau đó chuẩn bị rời đi.
Lúc Lục Khinh Lan đến văn phòng của Lăng Vi, cô ta vừa mới uống cà phê xong.
"Cô ngồi đi." – Lăng Vi chỉ vào cái ghế, khẽ cười nói.
"Lăng chủ biên có chuyện gì không?" – Lục Khinh Lan ngồi xuống, sau đó trực tiếp mở miệng.
"Nghe nói cuối tháng này cô đính hôn sao?" – Lăng Vi dựa vào thành ghế, tư thế ưu nhã, hai mắt không chớp nhìn người trước mặt.
"Ừm, phải." – Lục Khinh Lan không biết cô ta có ý gì, chẳng phải trước đó cũng đã biết rồi sao?
Lăng Vi tiếp tục hỏi:
"Tôi có được vinh hạnh tham gia lễ đính hôn của hai người không?"
Thật ra Lục Khinh Lan không nghĩ đến, việc mời tình địch tham dự lễ đính hôn của mình, cô sẽ cảm thấy khó chịu, thế nhưng, Lăng Vi đã lên tiếng mở miệng hỏi, về công về tư, Lục Khinh Lan quả thực rất khó chối từ.
"Rất khó khăn sao?" – Lăng Vi nhíu mày, sau đó tự mình nói ra: "Lục Khinh Lan, cô có biết không? Lúc này, tôi rất đố kị với cô!"
Không đợi Lục Khinh Lan trả lời, Lăng Vi khẽ cười một tiếng, tựa như nhớ lại những chuyện trước đây:
"Kể từ lần đầu tiên gặp Đình Thâm, tôi đã quyết định anh ấy là người mà tôi cần tìm. Những năm ở nước ngoài, anh ấy đang ở quân đội, chúng tôi không thể gặp nhau, nhưng không phút giây nào tôi không nhớ về anh ấy. Sau khi tôi trở về, cũng không nghĩ cô lại ở bên cạnh anh ấy. Mà bây giờ, hai người lại sắp đính hôn. Bất quá, vậy thì đã sao? Cũng chỉ mới là một cái đính hôn thôi, rốt cuộc anh ấy cũng sẽ là của tôi."
Nói xong, cô ta thận trọng nhìn về phía trước, khoé miệng mỉm cười, hỏi:
"Lục tổng giám, cô cảm thấy thế nào?"
Lục Khinh Lan không trả lời, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn cô ta.
Thấy thế, Lăng Vi nhướng mày nói:
"Cô lo lắng sao?"
"Không có." – Lục Khinh Lan thành thật trả lời, lúc nhìn tới gương mặt tươi cười cứng ngắc của Lăng Vi, cô cũng không có bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào: "Lăng chủ biên đã tự tin như thế, quả thực không cần nói những lời này với tôi, tôi tin rằng cô nên tự mình nói với Đình Thâm, hiệu quả sẽ thực sự tốt hơn nhiều, nếu như cô có được vị trí trong lòng anh ấy."
Vừa nói xong, Lục Khinh Lan đứng lên:
"Lăng chủ biên, nếu không còn việc khác, tôi xin phép trở về làm việc."
Lục Khinh Lan không hề đem những lời của Lăng Vi để trong lòng, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên cô thấy bộ mặt này của cô ta, cô tin tưởng Diệp Đình Thâm, nếu như trong lòng anh ấy thật sự có Lăng vi, hai người bọn họ đã sớm ở cạnh nhau, cần gì chạy đến chỗ mình tốn bao nhiêu công sức như vậy?
"Đợi một chút, còn có việc." – Lăng Vi không ngờ Lục Khinh Lan lại có thể không quan tâm đến vậy, những lời vừa rồi của Lục Khinh Lan, rõ ràng đang cười nhạo mình.
Lúc đầu cô ta không định nói ra lời kia, bởi vì Lăng Vi luôn tuân thủ một câu, hành động quan trọng hơn lời nói.
Nhưng hôm nay không biết thế nào, cô ta lại không thể nhẫn nhịn được, đã yêu một người nhiều năm đến thế, chẳng mấy chốc anh ấy lại đính hôn với một người khác, không ai biết được nội tâm Lăng Vi có bao nhiêu oán hận!
Nghĩ đến đây, đột nhiên cô ta vội đứng lên!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.