"Diệp tứ ca!" – Bạch Ninh vừa chạy vừa thấp giọng kêu lên, mang theo tiếng nức nở.
Lục Khinh Lan thuận thế quay người lại, thân ảnh rắn chắc của Diệp Đình Thâm đang sải bước bên ngoài.
"Diệp tứ ca.." – Bạch Ninh dừng lại, hồi tưởng hình bóng nam thần sùng bái trong lòng, cũng không tiến lên, chỉ cách một khoảng trống, dùng ánh mắt nóng rực nhìn Diệp Đình Thâm, hy vọng anh có thể bước tới an ủi mình.
Nhưng cô ta không ngờ Diệp tứ ca mà mình ngày đêm mong nhớ, chỉ đơn giản "Ừm" một tiếng, thậm chí không thèm nhìn mình một cái, từ đầu tới cuối vẫn hướng về phía Lục Khinh Lan mà đến.
Lục Khinh Lan nhìn anh bước tới, Diệp Đình Thâm cực kỳ tự nhiên vòng tay ôm chầm eo mình, cưng chiều lên tiếng:
"Đợi lâu chưa? Có đói bụng không?"
Rõ ràng là một động tác bình thường, cũng không phải lần đầu tiên, nhưng trong cái chớp nhoáng này, trong lòng Lục Khinh Lan vẫn cảm thấy ấm áp, cảm động vạn phần, giống như có điều kỳ diệu vừa xuất hiện.
Thế là, cô nghe thấy giọng mình cũng nũng nịu đáp lời anh:
"Không lâu! Chỉ là có hơi đói bụng a!"
"Vậy chúng ta về nhà ăn cơm đi! Thúc thúc và bác gái chắc đã đợi lâu rồi!" – Diệp Đình Thâm không thèm để ý tới bên cạnh đang có người nhìn bọn họ, rất tự nhiên xoa xoa đầu Lục Khinh Lan.
Ngẩng đầu lên, lúc này anh mới ý thức bên cạnh Lục Khinh Lan còn có Thẩm Tùy, lúc cất tiếng lần nữa, ý cười đã hoàn toàn biến mất:
"Bạch Ninh là em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hon-tham-ai/1080995/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.