Chương trước
Chương sau
Lục Khinh Lan cực kỳ tức giận, cô đã ngồi đây lâu như thế, thật không thể ngờ Đường Khang Mặc và vẻ ngoài của anh ta hoàn toàn quá khác nhau, quả thực khiến cho người ta buồn nôn!
Cô phải đi về!
Thế nhưng, thế nào cô cũng không ngờ, cửa phòng ăn đã bị khóa trái! Dùng sức bao nhiêu cũng không mở được!
"Đường Khang Mặc, đây là ý gì?" – Lục Khinh Lan nắm chặt chốt cửa, hận mình đã quá sơ suất, vô cùng kinh ngạc, phẫn nộ, kinh hoảng xông tới: "Mau mở cửa!"
"Lục tổng giám, nãy giờ tôi vẫn ngồi ở đây a, ngay cả cô cũng không mở ra, sao tôi lại có bản lĩnh mở được." – Đường Khang Mặc không thèm để ý đến vẻ tức giận của cô, ngược lại hắn còn cảm thấy lúc này Lục Khinh Lan mới thật hấp dẫn, cực kỳ thích thú! Nếu chinh phục được cô, hắn mới có cảm giác thành công!
Buông lỏng người dựa vào thành ghế, hắn bưng cà phê nhấp một miếng, cảm thán vị thật ngon, sau đó chậm rãi liếc mắt nhìn Lục Khinh Lan, tâm tình vô cùng vui vẻ:
"Lục tổng giám, đừng đứng đó nữa, lại đây, chúng ta từ từ tham khảo một vài triết lý nhân sinh? Thế nào?"
Lúc này Lục Khinh Lan đã hoàn toàn hiểu được Đường Khang Mặc muốn làm gì, bị áp bức, lăng mạ, Lục Khinh Lan hốt hoảng tức giận, nhưng cô lập tức đã trấn tĩnh lại.
Lạnh lùng hừ một tiếng, Lục Khinh Lan khẽ nhếch cằm, căm tức nhìn hắn:
"Đường Khang Mặc, anh không sự tôi sẽ nói bộ mặt thật của anh cho ký giả, sau đó thân bại danh liệt sao?"
"Aiyoo, nghe sợ hãi quá đi!" – Đường Khang Mặc chỉ khoa trương che ngực, rõ ràng là cau mày, nhưng khóe miệng vẫn hiện lên điệu bộ tươi cười, giễu cợt nói: "Em nghĩ rằng tôi sợ ký giả sao? Đến lúc đó tôi chỉ cần nói, Tổng giám của Thụy Thượng dùng nhan sắc dụ dỗ tôi giải quyết vấn đề bài phỏng vấn, em đoán xem, ký giả sẽ tin vào loại vô danh tiểu tốt như em sao? Còn nữa, em đã quên tôi đang là một minh tinh được người người xưng tụng hả?"
Dứt lời, hắn đứng lên, giật giật cổ áo, giống như nhìn nhân tình, ôn nhu cười nói:
"Aizz, Lục tổng giám, sao em lại quá ngây thơ như vậy? Anh thật sự muốn đem em ôm vào lòng, từ từ bảo vệ em, yêu thương em mà?"
(uầy, khúc này làm ta nhớ tới vụ của Ngô Diệc Phàm đang nổi đình đám trên mạng dạo trước)
"Đường Khang Mặc! Đồ cặn bã!"
Lục Khinh Lan nghiến răng phun ra mấy chữ, vốn đã bình tĩnh lại, nhưng khi nghe xong mấy lời kia, từng chút từng chút cô không thể nhịn được nữa, lúc này cô chỉ muộn xông tới đập nát mấy lời vừa rồi, cuối cùng sự sợ hãi được đè xuống lại dâng lên lần nữa!
Bây giờ nên làm thế nào đây?
"Lục tổng giám, tôi khuyên em đừng nên từ chối." – Đường Khang Mặc không nhìn vào tròng mắt sắp phun ra lửa của Lục Khinh Lan, hắn ta nhìn chằm chằm vào đôi tay đang run rẫy vì tức giận của cô, trong lòng cảm thấy vô cùng suиɠ sướиɠ: "Nếu như em nghe lời tôi, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của Thụy Thượng, nếu không, hậu quả các người gánh lấy sẽ rất gian nan a!"
Lục Khinh Lan giận dữ phản bác:
"Anh đừng có mơ!"
Tay phải nắm chặt túi xách, ánh mắt cô nhanh chóng nhìn quanh phòng ăn, muốn tìm cách tự vệ, xem xem trong này Đường Khang Mặc còn dám thế nào với mình! Cô chỉ cần la hét, không tin sẽ không ai tới! Mà trước khi người khác đến, cô cần phải bảo vệ bản thân thật tốt.
Như nhìn thấu được ý nghĩ của Lục Khinh Lan, Đường Khang Mặc buồn cười lắc đầu, thưởng thức một chút, từ từ mở miệng phá vỡ hy vọng của cô:
"Đừng suy nghĩ nữa, không ai tới giúp em đâu. Tôi đã chọn căn phòng hết sức riêng tư này. Lục tổng giám, tôi muốn vui đùa với em một chút, đây là phúc khí của em, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt sao? Tính khí của tôi, đôi lúc sẽ không được tốt a. Lỡ như làm em bị thương, lúc đó cũng đừng trách tôi không biết thương hoa tiếc ngọc."
Lục Khinh Lan cắn môi dữ dội, bỗng nhiên tầm mắt cô sáng lên, ánh mắt dừng lại mộ bình hoa theo góc tây bắc không xa.
Chỉ là, cô chưa kịp hành động, Đường Khang Mặc bỗng nhiên nhảy tới, trong mắt tà tà mị mị nhìn chằm chằm cô:
"Em đã không chịu nể mặt, đừng trách tôi phải tự mình động thủ."
Hắn nói xong, bước nhanh hơn nữa.
Lúc Lục Khinh Lan ngó chừng hắn, thấy hắn khẽ động, cô không chút suy nghĩ, chạy như bay đến chỗ bình hoa!
Chỉ là, cô không ngờ, Đường Khang Mặc còn nhanh hơn mình!
Ngón tay cô vừa chạm tới bình hoa, đã bị Đường Khang Mặc đạp một cái, bình hoa liền nghiêng trái nghiêng phải, ngã xuống!
Bốp!
Cả bình hoa để bể nát thành mảnh vụn.
"Định đập tôi sao?" – Đường Khang Mặc lạnh lùng cười, dùng sức nắm chặt cổ tay Lục Khinh Lan, hung tợn nói: "Bây giờ sẽ cho em biết, lão tử lợi hại cỡ nào!"
Tay bị bóp chặt rất đau, Lục Khinh Lan hét lên:
"Cút ra!"
Sau đó thừa dịp Đường Khang Mặc không chút ý, cô giơ một chân lên, hướng vào đáy quần hắn đá một cái!
"AAAAAAAAAA!" – Đường Khang Mặc gào thét dữ dội, trong lúc đó cũng thả tay Lục Khinh Lan ra, cả người ngồi chồm hổm trên mặt đất, thống khổ ôm bộ vị trong đáy quần, cả người toát đầy mồ hôi lạnh: "Cô.. Cô.. con tiện nhân! Tiện nhân.."
Lục Khinh Lan mặc kệ hắn ta, thừa cơ hội, cuống quít mở túi lấy điện thoại, định gọi cho Diệp Đình Thâm.
Lại không gọi được!
Màn hình điện thoại hiện lên mất sóng, Lục Khinh Lan như rơi xuống đáy vực lần nữa!
"Có ai không? Có ai không?" – Một khắc sau, cô không có thời gian nghĩ ngợi thêm, chạy về phía cửa, cố gắng đập mạnh vào cửa phòng ăn, kêu lớn.
Bây giờ Đường Khang Mặc còn không đứng nổi, cô nhất định phải nắm lấy cơ hội này, nói không chừng có người nghe thấy!
"Cô.. đừng vọng tưởng!" – Đường Khang Mặc bỗng nhiên mỉm cười, nỗ lực đứng lên, sắc mặt trắng bệch bắt đầu giận dữ.
Không ai trả lời, Lục Khinh Lan càng thêm hoảng hốt, nhìn thấy tên cặn bã đứng lên, đại não của cô bỗng nhiên trống rỗng, không biết phải làm thế nào!
Nhưng một khắc sau, ngoài cửa đột nhiên có người đáp lại!
"Tổng giám? Tổng giám? Chị có sao không? Tổng giám?"
Là Tiểu Cố!
Nghe được giọng của Tiểu Cố, Lục Khinh Lan lập tức thấy hy vọng!
"Tiểu Cố, nhanh lên! Mau tìm người mở cửa cứu chị!"
"Được! Tổng giám, chờ em!" – Tiểu Cổ nghe có điểm không đúng, suýt phát khóc, lập tức không nghĩ tới chuyện gì khác, vội chạy đi tìm người mở cửa.
Nhưng mới đi đến cửa cầu thang, đã bị người đại diện của Đường Khang Mặc bắt lại!
"Oái! Buông tôi ra!" – Tiểu Cố ra sức giãy dụa, nhưng căn bản không phải đối thủ của tên kia.
"Ưʍ.." – Một giây tiếp theo, Tiểu Cố bị chặn miệng, trong tình huống cấp bách Tiểu Cố há miệng, không ngại cắn tay tên kia một cái!
"Con quỷ cái! Dám cắn ông!" – Người đại diện bị đau, trực tiếp dùng hết sức lực, tát mạnh một bạt tay vào mặt Tiểu Cố!
Nửa bên mặt trái của Tiểu Cố sưng đỏ lên, nhưng cô nhớ đến tổng giám vẫn đang đợi mình tìm người tới cứu, không chút nghĩ ngợi, Tiểu Cố vội đứng lên.
Nhưng vừa mới vịn tay lên cầu thang, đã bị người đại diện kéo lại, lần nữa che miệng Tiểu Cố!
Tiểu Cố mở to hai mắt, âm thanh chỉ 'ô ô' vài tiếng, hai cánh tay hung hăng đánh vài người đại diện.
Tuy nói rằng bên này sẽ không bị nhân viên quấy rầy, nhưng người đại diện sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền kéo Tiểu Cố vào một phòng ăn gần đó, mà phòng ăn ở đây được cách âm rất tốt, như vậy sẽ không sợ bị phát hiện.
Tiểu Cố càng lúc càng hoảng, tuyệt vọng thoáng qua, nhưng cô thấy phòng ăn bên kia có vài người đang cầm cặp xách đi ra!
"Cứu.. cứu!" – Tiểu Cố cố gắng gọi lên, thân thể không ngừng giãy dụa, ý đồ làm cho người đó chú ý.
"Các người đang làm gì?"
Rốt cuộc, mấy người kia cũng có người xuất hiện trong tầm mắt Tiểu Cố, mà may mắn là người đại diện vẫn không nhận ra!
Bất quá, người đại diện không hổ là người trong ngành, hoảng loạn một chút, sau đó trấn tĩnh lại, còn ngượng ngùng nói với người kia:
"Bạn gái tôi đang giận dỗi, thật ngại quá, làm phiền các vị!"
Mà người kia, mang theo hoài nghi nhìn về đôi mắt đẫm lệ của Tiểu Cố, tựa như đang hỏi, chuyện này là thế nào?
Tiểu Cố biết có thể đây là cơ hội cuối cùng, cô dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh người đại diện ra, ngón tay chỉ vào phòng ăn phía trước, thở hổn hển, nói năng lộn xộn:
"Không được! Lục tổng giám, mau cứu chị ấy!"
Một tiếng 'Lục tổng giám' làm cho Diệp Đình Thâm đứng đằng kia chấn động! Anh nhớ kỹ, Khinh Lam có nói trưa nay sẽ ăn cơm tại nhà hàng Đế Hào, phòng Thủy Vân!
"Trương cục trưởng, coi chừng người đàn ông này!" – Anh cắn răng, toàn thân tản ra loại khí tức băng lãnh, tức giận tột cùng!
Người đại diện bắt đầu phát run, không thể ngừng lại!
Diệp Đình Thâm không có tâm tư để ý tên đó, nhấc chân nhanh chóng đi tới phòng ăn Thủy Vân, để tay lên chốt cửa, mới viết không mở được, không cần suy nghĩ anh cũng đoán được chuyện gì xảy ra!
"Tứ ca! Để tôi!" - Quách Diệp Lỗi bước tới ngăn cản động tác nhấc chân của anh.
Diệp Đình Thâm đoán người đang bị nhốt bên trong chính là Lan Lan, nhưng trước mắt, Quách Diệp Lỗi không thể để cho tứ ca hành động mất bình tĩnh, lỡ như tin tức bị truyền ra ngoài, nhất là chuyện phá hoại của công nhà hàng gì đó, ảnh hưởng thanh danh không tốt. Loại chuyện này, nên để Quách Diệp Lỗi xử trí.
Dù sao từ nhỏ Quách lão gia tử cũng đã dùng cách huấn luyện binh chủng để dạy dỗ con cái, khí lực của Quách Diệp Lỗi cũng không thể so sánh với người thường, Quách Diệp lỗi giơ chân đạp mấy phát, cửa phòng ăn liền bị đạp tung ra!
Lúc mở cửa ra, tất cả mọi người bị tình huống bên trong kinh hãi!
Đường Khang Mặc té trên mặt đất, bên cạnh có một tách cà phê vỡ nát, một tay che trán đầy máu, còn một tay thì run rẩy chỉ vào Lục Khinh Lan.
Mà Lục Khinh Lan đang gắt gao nhìn chằm chằm Đường Khang Mặc, vẻ mặt phòng bị, trong tay cô còn đang cầm ly cà phê, mu bàn tay còn dính một ít vết cà phê bắn lên.
"Khinh Lan!" – Nghiêng mình một cái, Diệp Đình Thâm chạy tới bên người Lục Khinh Lan, dùng tôi tay rắn chắc ôm chặt cô vào lòng, giọng nói mang theo chút run rẩy: "Không sao, không sao! Anh tới rồi! Anh ở bên cạnh em!"
Vừa lúc đó, Đường Khang Mặc bỗng nhiên kêu lên, làm ra bộ dáng kinh ngạc dữ dội nói: "Cứu tôi với! Mau cứu tôi! Con đàn bà này muốn gϊếŧ tôi! Cái trán tôi là do cô ta đập! Mau mau cấp cứu!"
Nghe thấy ác nhân đang cáo trạng mình, Lục Khinh Lan sửng sốt quay đầu lại, toàn thân tức giận run lên: "Anh! Anh nói bậy!"
Thấy thế, Đường Khang Mặc nhanh chóng cười nói:
"Tôi nói bậy? Mọi người nhìn xem, tôi đang bị thương! Tôi.." – Bỗng nhiên ánh mắt hắn nhìn ra ngoài cửa, trong lòng nhất thời vui vẻ, hét lên:
"Anh rể! Anh rể mau giúp em!"
Hắn nghe nói anh rể hắn được điều về làm Bí thư Thị ủy tại thành phố A! Thật là đúng lúc, hôm nay vậy mà lại gặp được anh rể! Anh rể thấy hắn bị đau, nhất định sẽ giúp hắn! "
Hừ, Lục Khinh Lan, xem cô dám đấu với tôi hay không!
Đường Khang Mặc định nói thêm nhưng đã bị một giọng nói băng lãnh chặn lại:
" Câm miệng!"
Cùng lúc đó, đột nhiên hắn cảm thấy toàn thân bị áp lực dữ dội, thậm chí cả hô hấp cũng không cảm nhận được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.