"Có đau không?" – Diệp Đình Thâm nhìn chằm chằm vết đỏ trên đùi cùng mu bàn chân của cô, ấn nhẹ lên, đau lòng không thôi, hạ giọng trầm thấp, cố gắng khắc chế, không để mình phải tức giận: "Vừa rồi bị bỏng phải không? Sao không nói với anh?" Tâm tình của anh đã rất lâu không để lộ ra ngoài như thế. Nhíu lông mày, anh lấy hộp thuốc gia đình ra, tìm thuốc mỡ bôi bỏng, sợ làm đau cô, cho nên động tác cực kỳ nhẹ nhàng. Toàn bộ quá trình, Lục Khinh Lan vẫn im lặng, không nói lời nào. Không phải là cô không muốn nói, thật sự cũng không biết nên mở miệng thế nào. Mọi chuyện đều do tiểu Dĩnh kia cố ý, nhưng nếu nói cho Diệp Đình Thâm, mẹ của anh không phân biệt tốt xấu mà chỉ trích cô, còn nói giúp người ngoài, sợ rằng sẽ gây ra chuyện không vui! Đến lúc đó người bị kẹp giữa khổ sở cũng sẽ chỉ là Diệp Đình Thâm! Thuốc mỡ thoa lên thân thể khó chịu của Lục Khinh Lan cảm thấy rất mát, nhưng vướng mắc trong lòng cô cũng không thể nhanh chóng tiêu tan được. Cô không muốn phản biện lại bộ dạng ngoài sáng trong tối của bà Trang Mi, đây cũng không phải lần đầu tiên, nhưng thứ làm cô cảm thấy khổ sở chính là thái độ hôm nay của bà. Thà chịu tin tưởng người khác cũng không chịu nhẫn nhịn tin vào con dâu tương lai của mình. Niềm tin ít ỏi, hoặc có lẽ căn bản cũng không hề tín nhiệm của bà đã triệt để làm cho cô nhận lấy buồn phiền. "Khinh Lan.." – Diệp Đình Thâm thấy cô vẫn không lên tiếng, giống như đang suy nghĩ điều gì, trong lòng anh có chút tức giận, nói đúng hơn là tự trách: "Em nằm nghỉ một lát, anh ra ngoài xong sẽ lập tức trở về, được không?" Diệp Đình Thâm muốn tìm bà Trang Mi nói rõ ràng! Lục Khinh Lan giật giật khóe môi, cuối cùng vẫn không nói lời nào, chỉ khẽ gật đầu, sau đó nhắm hai mắt lại, cô phải suy nghĩ lại thật kỹ mới được. Diệp Đình Thâm vừa đi vào phòng, bà Trang Mi đứng lên một cái, miễn cưỡng cười gượng hỏi: "Đình Thâm, con có việc à?" Lúc này bà Trang Mi đã không còn là người quyền lực độc nhất, nói một không hai như còn ở Diệp gia nữa, ai bảo vừa rồi bà chột dạ! Bà Trang Mi không ngờ mọi suy tính lại diễn thành thế này! "Mẹ, mẹ nên biết rõ vì cái gì con ra đây mới phải." Diệp Đình Thâm liếc nhìn bà một cái, cũng không vội thu hồi ánh mắt: "Kể từ ngày con cầu hôn Khinh Lan, con đã cùng mẹ nói rõ ràng, con khinh thường kiểu dùng môn đăng hộ đối để thăng tiến trên con đường sự nghiệp. Sau này bất đồng ý kiến, con cũng đã kiên quyết biểu hiện thái độc của mình. Nhưng mẹ lại.." Diệp Đình Thâm bước về trước một bước, trong mắt anh không hề có chút rung động, biến hóa nào: "Mẹ lại lần lượt hành động ngoài sáng trong tối, làm cho con đau lòng hết lần này tới lần khác. Con không nói ra cũng không có nghĩa là con không biết." "Đình Thâm, con.." – Bà Trang Mi kinh hãi, môi khẽ mấp máy, nhìn vẻ mặt Diệp Đình Thâm, không dám tin vào mắt mình. Anh vừa nói cái gì? Đau lòng? Trong ấn tượng của bà, anh chính là một đứa con trai gặp phải chuyện gì, thái độ lúc nào cũng lờ mờ, lạt nhạt, dường như không có thứ gì có thể tổn thương được. Bà cũng tự mình nghĩ như thế. Nhưng bây giờ.. "Đình Thâm, con.." – Bà Trang Mi mấp máy môi, định nói thêm vài lời tốt đẹp. "Mẹ!" – Diệp Đình Thâm cắt ngang lời bà, trầm giọng nói: "Khinh Lan người người con muốn chung sống cả đời! Con yêu cô ấy! Cho nên nếu không phải Khinh Lan, con sẽ không cưới. Con hy vọng, mẹ thật sự có thể buông bỏ cái nhìn phiến diện đối với Khinh Lan!" "Mẹ, mẹ không có.." – Bà Trang Mi lên tiếng phản bác, chỉ bất quá cũng không dám chốn lại ánh mắt của Diệp Đình Thâm. Đây không phải lần đầu tiên bà nghe Diệp Đình Thâm nói về tình cảm của mình dành cho Lục Khinh Lan, chỉ là thái độ lần này của anh, làm cho bà cảm thấy rất khác, còn khác như thế nào, bà lại không tìm ra từ để hình dung được. "Mẹ không thể phủ nhận!" – Diệp Đình Thâm nhìn qua bà Trang Mi, lần đầu tiên nói ra nghi hoặc trong lòng mình: "Ngay từ nhỏ, mẹ đối với Khinh Lan cũng không phải rất thích, mặc dù không thể nói là lạnh nhạt, nhưng không hề có chuyện đối xử nhiệt tình. Từ sau ngày con cầu hôn, những chuyện mẹ đã làm, còn cần con phải nói ra hết sao? Mẹ, có thể nói cho con biết, rốt cuộc là vì cái gì không?" Có thể bà nhìn ra dáng vẻ né tránh của bà Trang Mi, bỗng nhiên anh cũng không muốn nghe nữa. Thu hồi ánh mắt ảm đạm lại, lúc anh mở mắt ra, bên trong đã bình tĩnh như nước: "Mẹ, quá khắt khe rồi, mẹ cũng biết mà." Nói xong, anh xoay người chuẩn bị rời đi, chuyện còn lại để bà Trang Mi tự mình nghĩ lấy. "Đợi đã!" – Bà Trang Mi không cam lòng, gọi anh lại, bà vẫn không quên mục đích lần này: "Con thật sự xác định yêu thích Lục Khinh Lan mà không phải do ảo giác? Vậy chúng ta thử một lần đi, xem con có thể thấy rõ cảm giác thật sự trong lòng hay không." Bà Trang Mi vô thức liếm môi một cái, lấy can đảm nói thêm một câu: "Thế nào?" Lúc này, Diệp Đình Thâm bỗng nhiên hiểu được cảm giác khi Lục Khinh Lan đối diện với bà Trang Mi phải chịu bao nhiêu bất lực. Một giây tiếp theo, cơn giận trong lòng tựa như măng mọc sau mưa, cứ thế lớn lên, từng cây từng cây một, tàn nhẫn đâm sâm vào lòng Diệp Đình Thâm. "Bất kể cách khích tướng đối với con là gì." – Diệp Đình Thâm vẫn đứng yên, không quay đầu lại, toàn thân anh toát ra làn khí băng lãnh, bay khắp ngóc ngách trong gian phòng khách: "Thử một lần? Mẹ nghĩ Khinh Lan là cái gì? Mặt mũi của con để ở đâu? Mẹ thật sự coi tình cảm của con rẻ rúng, nực cười đến vậy sao? Nếu như năm đó bà nội hay cha nói những lời này với mẹ, mẹ sẽ thấy sao?" "Con!" – Bà Trang Mi không ngờ Diệp Đình Thâm lại nói ra những lời này, đứng yên tại chỗ không thể động đậy. Sau đó bà trơ mắt nhìn Diệp Đình Thâm bước đi, không mải mai ngoảnh đầu lại. Anh rót một ly nước, đẩy cửa phòng, đập vào mắt là một cái chăn ngắn ngủn, vì bên trong là cô gái nhỏ của anh đang buồn bực, cong người nằm nghiêng, giống như một con tôm luộc. Quần áo cũng không cởi ra, Diệp Đình Thâm trực tiếp nằm trên giường, ôm lấy cả người cả chăn, thật chặt vào lòng: "Khinh Lan, xin lỗi.." (oa, khúc này thật tội nghiệp quá đi, ta suýt khóc L) Cảm thấy dáng vẻ cứng ngắc nằm đó của cô, Diệp Đình Thâm khẽ thở dài một tiếng, nhanh chóng lấy chăn ra, xoay cô nhìn thẳng vào mắt mình: "Đừng để tâm trạng buồn bực, anh sẽ đau lòng!" "Đình Thâm.." – Lục Khinh Lan xoay người lại ôm lấy anh, đầu chôn chặt vào lòng anh, cô rầu rĩ nói: "Không cần nói xin lỗi với em." Dừng một chút, cô cười khổ: "Em chỉ không nghĩ rằng mẹ anh sẽ không thích em tới vậy! Xem ra em thật sự không tốt rồi!" "Đừng coi nhẹ bản thân! Không ai có trách nhiệm phải làm cho tất cả mọi người đều yêu thích mình!" – Diệp Đình Thâm hạ giọng trầm thấp, nhẹ nhàng vuốt ve, vỗ về mái tóc mềm mại của cô: "Là anh thất hứa với em, không xử lý tốt hoàn toàn mọi chuyện, để em phải khó xử, không vui!" Lục Khinh Lan không nói gì, lặng lẽ nghe tiếng tim anh đang đập mạnh, lúc lâu sau, cô vươn tay khẽ vuốt, giống như hạ quyết tâm thật lớn với nhau: "Đình Thâm, chúng ta cùng nỗ lực!" "Được!" – Nghe thấy lời cô, khóe miệng Diệp Đình Thâm nhộn nhạo, cười rất thoải mái, càng dùng sức ôm chặt người trong lòng hơn, nghĩ đến chân của cô, anh nhíu mày lại: "Còn đau phải không?" "Không đau! Em đâu có yếu ớt như vậy!" – Lục Khinh Lan lắc đầu, mất vài giây ướn người một cái: "Em muốn đi tắm, toàn thân đầy mùi rượu, khó ngửi chết! Vậy mà vừa rồi anh còn bôi thuốc cho em!" "Có sao đâu a!" – Diệp Đình Thâm nhíu mi, nói rất nghiêm túc: "Anh tắm cho em! Cam đoan sẽ không đụng tới chỗ thoa thuốc đâu!" "Em không cần!" – Lục Khinh Lan không cần suy nghĩ, lập tức từ chối, cô sẽ không bị mắc lừa! "Em chắc chưa?" "Đương nhiên rồi! Em bao nhiêu tuổi đầu, còn cần anh phải tắm giúp vậy?" "Được rồi, xem ra Khinh Lan không biết hưởng thụ đi!" "Xùy!" Hôm nay, cả người người đều dậy trễ, lúc tỉnh lại mới phát hiện bà Trang Mi đã rời đi. Cũng tốt, đỡ phải gặp nhau lúng túng, dù sao Lục Khinh Lan vẫn chưa nghĩ ra nên đối mặt với bà thế nào. Ăn sáng đơn giản, Diệp Đình Thâm đề nghị ra ngoài đi dạo một chút, cũng đã lâu rồi, cả hai không cùng nhau ra ngoài dạo chơi! Lục Khinh Lan vui vẻ đồng ý. Với chiếc áo thun, quần short jean trẻ trung xinh xắn, cộng thêm chiếc túi xách tay nhỏ, đơn giản, Lục Khinh Lan vốn dĩ thấp bé, lúc này trông như một học sinh trung học, mừng rỡ tươi cười không dứt, Diệp Đình Thâm sắp từ tiểu thúc thúc trở thành đại thúc rồi! Diệp Đình Thâm cố ý tức giận trừng mắt nhìn cô, phụ thêm uy hiếp, cũng không có tác dụng, rơi vào đường cùng, chỉ có thể tùy cô sắp xếp. Hai người đi dạo tất cả những con phố cổ được bảo tồn tốt nhất thành phố A. "Mệt quá mệt quá! Em đi không nổi nữa!" – Đi hết một con đường, Lục Khinh Lan đứng lại không chịu đi tiếp, cô làm nũng nói: "Đình Thâm! Nghỉ một lát đi mà!" Nghe xong, Diệp Đình Thâm bất đắc dĩ quay đầu: "Muốn đi dạo phố Cổ cũng là do em chọn, đi mệt không muốn đi cũng là do em chọn nha!" Diệp Đình Thâm khẽ cười một tiếng, cố ý làm cho Lục Khinh Lan phải suy nghĩ một phen, sau đó đứng sát vào người cô, dùng khẩu khí mập mờ, nói: "Chẳng lẽ tối qua Khinh Lan bị anh hôn đến quá mệt hay sao?" Diệp Đình Thâm cố ý nhấn mạnh chữ 'hôn'. Ào ào! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Khinh Lan bất lực hoàn toàn, đỏ lên không ngừng, làn da trắng nõn của cô lại càng tôn lên khả ái, rất hấp dẫn! Lục Khinh Lan nghiêm túc hất một cái, né tránh vòng tay anh, kiêu ngạo nhìn anh, ý bảo không được nói nữa! Rất đáng tiếc, người nào đó lại không thèm để ý, cũng không xem đến ánh mắt của cô, bước tới một bước, khuôn mặt cươi cười thật lớn, có vẻ rất vô hại: "Khinh Lan, sao lại nhìn anh như vậy, là anh nói gì không đúng sao?" Dứt lời, nhìn lướt qua bốn phía, lúc này anh mới thấp giọng nói: "Mặc dù cái hẻm này nhỏ, không có bao nhiêu người, nếu làm như thế ở đây, mắc công lại trở về nhà đi tắm a?" "Anh anh! Đi ra mau!" – Lục Khinh Lan bị ép đến góc tường, thẹn quá hóa giận, hận không thể chặt anh mấy đao. Diệp Đình Thâm đáng ghét! Một ngày không "làm trò" với cô, cảm giác sẽ thế nào a? Quả thực Diệp Đình Thâm rất thích bộ dạng sắp bùng nổ của cô, định đùa cô thêm một lát, không ngờ điện thoại anh lại reo lên. Vừa nhìn qua, là bà Trang Mi. "Con nghe đây mẹ, có chuyện gì?" – Diệp Đình Thâm nhàn nhạt bắt máy. Giống như bà Trang Mi không hề để bụng khẩu khí của anh, trực tiếp hỏi: "Xuống tầng 5 Cao ốc Ginza đi. Có bạn tới, cùng nhau gặp một lát." Nói xong, bà liền cúp máy. "Cùng đi không?" – Diệp Đình Thâm miễn cưỡng nhìn vách tường, cười hỏi cô gái nhỏ trước mặt anh. "Đi! Đương nhiên là muốn đi cùng rồi!" – Lục Khinh Lan nhướng mày, bộ dáng vô cùng xảo trá. Kết hợp chuyện xảy ra hai hôm nay, nếu như cô đoán không sai, đại khái cô cũng biết được đi làm gì. "Đi thôi?" – Lục Khinh Lan thờ ơ như không có chuyện gì, bám lấy cánh tay Diệp Đình Thâm, bước nhanh hơn. Cô thầm nghĩ tới Cao ốc Ginza, bắt đầu có chút tò mò. Rất nhanh, bọn họ đã tới tầng 5 khu cao ốc, quán cà phê "Take a rest". Xung quanh quán "Take a rest" có phòng thiết kế cách âm, yên tĩnh, riêng tư, mọi thứ được chỉnh chu rất tốt, rất nhiều người thích tới đây ngồi nghỉ trưa, chỉ là lúc này, Lục Khinh Lan không rảnh rỗi có tâm tình tốt để thưởng thức. Đi theo phục vụ viên, cuối cùng dừng lại trước một chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Trước mặt hai người là một bóng lưng xa lạ. Giữa lúc Lục Khinh Lan đang định gõ cửa hỏi thăm, điện thoại Diệp Đình Thâm lại lần nữa reo lên!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]