Lục Khinh Lan không thèm để ý tới ánh mắt người khác, tiến về phía trước một bước, mở cửa phòng làm việc mình, quay đầu nói với Hướng Huyên Huyên: "Cô vào đi." Có thể thấy bộ dạng Hướng Huyên Huyên không phối hợp, cằm cô ta hất lên, mi mắt nhếch lên một cái, nhất mực coi thường Lục Khinh Lan: "Tại sao tôi phải đi vào?" Lục Khinh Lan đã sớm biết cô ta sẽ trả lời như vậy, căn bản cũng không ngạc nhiên, cô vẫn nhàn nhạt như cũ đáp: "Cô chắc chứ?" Dứt lời, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn Hướng Huyên Huyên, trực tiếp bước vào văn phòng. Hướng Huyên Huyên sững sờ, dường như cô ta không ngờ Lục Khinh Lan sẽ đối xử với mình như vậy, nhất thời không tìm ra lời nào phản bác được. Lại nhìn quanh, trong phòng ban cũng không ai tay mình nói chuyện, đều cuối đầu làm việc, mỗi người tự mình bận rộn hẳn, Hướng Huyên Huyên giống như một cọng râu ria bay giữa không trung, mà vừa rồi, càng giống như bị xem là cố tình gây sự. Hướng Huyên Huyên bị không khí trước mặt làm cho run rẩy, muốn phát cáu lại không dám, chỉ có thể đem giấy trong tay xé nát thành bã vụn. Lại nhớ tới lời vừa rồi của Lục Khinh Lan, tự dưng cô ta cảm thấy có chút sợ hãi. Cuối cũng, Hướng Huyên Huyên không cam lòng, đi vào phòng làm việc. "Lục tổng giám! Cô gọi tôi vào có chuyện gì?" – Hai mươi năm qua không có ai đối xử như thế với Hướng Huyên Huyên, cho nên dù cho đã bước vào phòng, nhưng thái độ cô ta vẫn ác liệt như cũ. Lục Khinh Lan liếc nhìn một cái, biết tiểu nha đầu này sẽ không nghe vào lời nào, cho nên đem những lời đáng lẽ phải giải thích ra, đổi thành chủ đề khác: "Lăng chủ biên sẽ tìm người hướng dẫn cô. Trước tiên cô cần đến chỗ cô ấy học hỏi công việc mấy ngày. Sau đó có thể quay lại đây làm việc." "Cô muốn đuổi tôi đi sao?" – Hướng Huyên Huyên nghẹn ngào kêu lên, mở hai con mắt thật to trừng trừng nhìn Lục Khinh Lan: "Dựa vào cái gì hả? Bất quá cô cũng chỉ là một tổng thanh tra, cô có quyền gì? Cô đừng quên, Thụy Thượng là của Hướng thị chúng tôi!" Lục Khinh Lan ngẩng đầu kịp lúc, quả nhiên nhìn thấy sự phẫn hân trong mắt Hướng Huyên Huyên, bóp bóp hai thái dương, cô có chút đau đầu. "Nói xong rồi chứ?" – Lục Khinh Lan cảm thấy không đau thêm, mới đứng lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn người trước mắt, nhẫn nại nói: "Đầu tiên, mời cô nhìn cho rõ, đây là đưa cô đi training, học việc chứ không phải đuổi cô. Tiếp theo, hôm qua tôi đã nói rồi, bên cạnh tôi không lưu lại người vô dụng, mặc kệ cô là người của Hướng thị hay không phải là người Hướng thị. Nếu như cô không cần người hướng dẫn, vậy xin hỏi cô sẽ làm được việc gì? Làm trợ lý Tổng thanh tra, cô biết mỗi ngày việc đầu tiên cần làm là gì không? Cô có biết phạm vi chức trách của cô là gì không?" Mỗi một câu đều làm cho khóe miệng Hướng Huyên Huyên gấp gáp lên một phần, mặc dù vẫn nhìn chằm chằm Lục Khinh Lan, nhưng trong mắt đã không còn phẫn nộ như trước. Dừng lại vài giây, để cho Hướng Huyên Huyên có chút thời gian tiêu hóa, Lục Khinh Lan mới hạ giọng xuống, tiếp tục nói: "Thụy Thượng là của Hướng thị quả không sai, do gia gia cô một tay gầy dựng trở nên hùng mạnh cũng không sai. Nhưng cô cái gì cũng không biết, chỉ thể hiện mỗi tính cách đại tiểu thư, chẳng lẽ cô muốn bị người khác nói sau lưng rằng, thì ra cháu gái của Hướng lão tiên sinh cũng chỉ là một đứa ăn chơi trác táng? Cô cảm thấy, gia gia cô sẽ vui vẻ ư?" "Tôi, tôi.." – Hướng Huyên Huyên cắn môi, bất lực phát hiện vậy mà mình lại khong có lập trường phản bác, từ nhỏ đến lớn, cũng chưa từng có ai nói những lời này với mình. Lặng lẽ nhìn thoáng qua Lục Khinh Lan, phát hiện ánh mắt cô rất chân thành, thế nhưng.. Nghĩ đến những gì Chỉ Sam tỷ tỷ nói, Lăng Vi tỷ tỷ nói, ảo ảnh về Lục Khinh Lan của Hướng Huyên Huyên vừa rồi cũng lập tức biến mất, liền khôi phục ác liệt nói: "Ai cần cô lo! Cô tưởng cô là ai? Cô có tư cách nói như vậy với tôi sao? Không bằng cô tự lo quản tốt chuyện của mình đi! Tôi không tiếp nhận loại người nhân phẩm có vấn đề như cô chỉ trích!" Lục Khinh Lan bị Hướng Huyên Huyên làm cho ngẩn người, lập tức lắc đầu, được rồi, cũng không trông mong cô ta có thể suy nghĩ rõ ràng. Phất phất tay, Lục Khinh Lan nói: "Cô ra ngoài đi, nếu vẫn kiên trì giữ thái độ như vậy, cũng được thôi." "Hừ!" Hướng Huyên Huyên vừa bước chân ra khỏi cửa, điện thoại của Lục Khinh Lan liền reo lên. "Em dâu, thế nào rồi? Đứa nhỏ Huyên Huyên này thật là, lại làm phiền em rồi!" "Cũng không tồi. Những gì nên nói em cũng đã nói hết rồi. Bất quá hiệu quả thế nào, em cũng không cam đoan được." – Lục Khinh Lan đổi tai nghe điện thoại, không khỏi cảm thán một câu: "Quả nhiên, mỗi người em gái nào có được ca ca yêu thương cũng đều thật hạnh phúc!" "Ừm, hừ! Thật ra, căn bản anh cũng không muốn để tâm đến nó." – Tần Tân cao ngạo phủ nhận: "Còn không phải sẽ bị phiền chết sao!" Lục Khinh Lan cười cười không đáp. Hai người tùy tiện trò chuyện đôi lời rồi cúp điện thoại. Thời gian trôi qua, Lục Khinh Lan lại bận rộn xử lý công việc, vì phối hợp với Thụy Thượng để xuất ra kỳ tạp chí tiếp theo, cô đem bài tin tức ngày đó của Giang Nhiễm Nhiễm chỉnh sửa lại một chút, cố gắng làm cho nó trở nên hoàn mỹ nhất. Suốt ngày, hết sửa bản thảo lại làm thảo luận về bố cục của bức ảnh trong bản thảo phỏng vấn, thỉnh thoảng còn phải cùng những phòng ban khác bàn bạc vấn đề khác. Tóm lại là một chữ, bận, hai chữ rất bận! Ngay cả lời hẹn ăn cơm trưa ban đầu với Diệp Đình Thâm cũng bị dời lại, hại Diệp Đình Thâm kêu ca với công việc của cô, mình bị 'thất sủng', Lục Khinh Lan đành cười trừ, an ủi sẽ không đâu! Những gì có thể xử lý trong ngày, lại vì những sai lầm của phòng ban khác mà bị trì hoãn lại hôm sau. Tuy nói Thụy Thượng tại thành phố A chỉ là một trụ sở chi nhánh, nhưng vì Tổng bộ bên kia nghĩ rằng, sẽ dần dần hình thành một phẩm hiệu khác cho trụ sở chi nhánh này, cho nên những kỳ tạp chí đã bắt đầu có biến hóa sơ bộ về nội dung, cố gắng tiếp cận với mốt thời thượng, làm cho thương hiệu càng thêm đặc sắc. Vì quyết định này, có thể nói toàn bộ Tòa tạp chí ai ai cũng chạy đua với thời gian. Cứ như thế, bận rộn, cẩn trọng, cuối cũng số tạp chí kỳ tiếp theo cũng đã hoàn thành xong. Cùng thời khắc đó, bên kia Cố Lăng Tu cũng công bố tin tức cầu hôn Giang Nhiễm Nhiễm, làm dậy sóng đông đảo cộng đồng một phen, mà cụ thể tình hình đã có bài tin tức chi tiết của Thụy Thượng nói đến. Chính vì thế mà chỉ trong nhất thời, số lượng tạp chí xuất bản của Thụy Thượng đã nhanh chống bán sạch không còn một cuốn. Cảnh biển tráng lệ, xinh đẹp, mặt trời ngã về tây lộng lẫy dường như đang đền bù hạnh phúc lại cho hai người Cố - Giang. Trước phản kích nhanh chóng gọn gàng, còn có người đứng sau màn cầu hôn ấm áp, như dự liệu, toàn bộ dư luận đều đã đứng về phía Giang Nhiễm Nhiễm. Đồng thời, Thụy Thượng cũng nhận được rất nhiều lời khen ngợi của giới nghệ sĩ. Nhìn thấy số liệu trước mắt, Lục Khinh Lan cũng thực sự cảm thấy rất vui, cố gắng của mình xem như có thể thành công, bất kể là ai, nhìn thấy cảnh này trong nội tâm cũng sẽ dâng lên một dòng cảm xúc tự hào, kiêu ngạo. Cho nên, đồng nghiệp trong phòng ban đều nói đùa muốn từng người mời cô uống rượu, muốn làm cho Lục Khinh Lan say đến không biết đường về. Cô cũng không phản đối. "Tổng giám, chúng tôi mời cô một ly!" "Tổng giám, cô là một tấm gương để chúng tôi học tập! Là mục tiêu siêu việt của chúng tôi!" "..." Mỗi câu chính là uống một ly, cuối cũng Lục Khinh Lan cũng không biết mình đã bị rót uống bao nhiêu ly. Tóm lại đợi đến khi cô về đến cửa, bước tới nhà, đầu óc bắt đầu choáng váng cả lên. Khó khăn mới lấy được chìa khóa, lúc này mới phát hiện của không khóa. "À, chẳng lẽ, tiệc của Đình Thâm hôm nay kết thúc sớm?" – Lục Khinh Lan lầm bầm một tiếng, sau đó nhếch miệng cười một tiếng, vui vẻ đẩy cửa vào. Thấy người ngồi trên ghế salon, Lục Khinh Lan lập tức sững sờ đứng tại chỗ! "Bá.. bá mẫu!" – Bà Trang Mi đang ngồi đó, Lục Khinh Lan kinh ngạc không thôi, choáng váng vì rượu cũng đã tỉnh hẳn: "Sao bác lại đến đây?" "Tại sao tôi không được tới đây?" – Bà Trang Mi không che giấu nhíu mày, nhín thẳng Lục Khinh Lan bằng ánh mắt lạnh băng trước đây: "Còn không vào đi! Đứng đó làm gì?" Lục Khinh Lan cười khổ, hình như mình lại nói sai cái gì rồi! Chỉ bất quá xem như cô nói đúng, bà Trang Mi chưa từng ưa thích cô một chút nào. Nghe lời bước đến đến salon, Lục Khinh Lan mới phát hiện, có một nữ sinh đang nũng nhịu ngồi bạnh bà Trang Mi, đôi mắt cô ta nhìn thẳng vào mình, tựa như đang có rất nhiều nghi vấn. Cô ta là ai? Bất quá không đợi Lục Khinh Lan lên tiếng hỏi thăm, đột nhiên bà Trang Mi nhíu mày, giống như cô chính là một loại quái vật, cuối cùng cao giọng chất vấn: "Cô uống rượu sao?" "Dạ!" – Lục Khinh Lan gật dầu bất đắc dĩ, sau đó nghĩ một chút lại nói thêm: "Phòng ban hội tụ, chúc mừng tạp chí, cho nên.." Nhưng cô chưa kịp nói xong, đã bị bà Trang Mi hung hăng cắt ngang. "Cho nên cô có thể uống rượu sao?" – Bà Trang Mi nổi giận đứng lên, hít sâu mấy hơi, sắc mặt vẫn dọa người như cũ: "Cô có soi gương xem bộ dáng bây giờ của mình như thế nào không? Thành cái dạng gì rồi? Nào có khí thái của một tiểu thư khuê tú hả? Con gái có thể tùy tiện uống rượu sao? Còn uống đến bộ dạng này! Lỡ như Đình Thâm đi giao thiệp trở về, ai chăm sóc nó hả? Cô như thế, còn đáng để trông cậy cái gì chứ?" "Bá mẫu, con.." – Lục Khinh Lan có chút choáng đầu, những nghĩ nên giải thích một chút. Nhưng bà Trang Mi đã tức giận tới cực điểm, căn bản không cho cô lên tiếng: "Đã uống thành dạng này, cô còn định tìm lý do gì nữa?" Âm thầm thở dài, Lục Khinh Lan quyết định không nên nói gì nữa. Nhưng một giây sao, bà Trang Mi lại thấy cô không lên tiếp, bóp bóp hai thái dương: "Tại sao không lên tiếng? Uống say, trưởng bối hỏi không biết đường trả lời rồi sao? Cô có còn để người trưởng bối này vào mắt hay không?" Lúc này Lục Khinh Lan có mở miệng cũng không đúng, im lặng cũng không phải. Đúng lúc này, mỹ nữ im lặng nãy giờ kia bỗng nhiên ỏn ẻn ỏn ẻn mở miệng: "Dì Trang Mi! Dì đừng tức giận. Tức giận sẽ hại thân thể! Dì ngồi xuống trước đã, con đi rót nước cho dì!" Vừa dứt lời, cô ta đỡ bà Trang Mi ngồi xuống ghế, sau đó quen thuộc hướng phòng khách bên kia đi rót nước. Đợi cô ta trở lại, trong tay đã cầm theo hai ly nước. Lục Khinh Lan nhìn kỹ, là nước pha mật ong. Mỹ nữ để ly nước trước mặt bà Trang Mi, lộ là hai cái răng khểnh cười cười: "Dì Trang Mi, không quá nóng, nhưng để nguội một chút rồi uống! Dì đừng nói nữa, vừa rồi thấy dì tức giận con cũng không dám lên tiếng!" "Vẫn là Tiểu Dĩnh biết an ủi người khác mà!" – Bà Trang Mi hiền hòa nhìn cô ta một cái, cực kỳ vui vẻ, nhưng đáy mắt quét qua Lục Khinh Lan vẫng im lặng kia, trong lòng lại không vui lần nữa. Mỹ nữ gọi là tiểu Dĩnh kia thấy thế, khóe môi cong lên, sau đó bưng ly nước mật ong khác đến, từ từ đưa qua cho Lục Khinh Lan, mặt mày hớn hở cười nói: "Chị cũng uống một chút đi! Nướng mật ong có thể giải rượu a!" Lục Khinh Lan lạnh lùng nhìn điệu bộ ra vẻ chủ nhà của cô ta, trong lòng có chút không thoải mái, khoát khoát tay nói: "Không cần, cảm ơn." Nhưng tiểu Dĩnh kia rất kiên trì: "Chị không cần khách khí đâu, uống một chút sẽ dễ chịu hơn a!" Lúc nói chịu, cô ta cầm ly nước đưa tận tay cho Lục Khinh Lan, làm cho cô không thể nào không tiếp nhận. Lục Khinh Lan bất đắc dĩ suy nghĩ, được rồi, cầm lấy trước đã. Nhưng ngón tay của cô mới chạm đến ly nước, đột nhiên tiểu Dĩnh kia lại buông lỏng tay ra!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]