Chương trước
Chương sau
Lục Khinh Lan không ngờ, người mà cô phỏng vấn lại chính là Giang Nhiễm Nhiễm!
Mà cuộc phỏng vấn này cũng không được hẹn trước.
Nếu như đổi thành trước kia, cô sẽ không nghĩ ngợi gì, được lên trang bìa kỳ tiếp theo của Thụy Thượng, đối với Giang Nhiễm Nhiễm mà nói chỉ là lợi không hại.
Nhưng hôm nay lại đúng lúc xảy ra tin tức, mà nội dung của cuộc phỏn vấn, lại chọn chủ đề tình yêu.. Lục Khinh Lan lật xem phần chuẩn bị phỏng vấn, nhìn qua có vẻ bình thản, thật ra rất nhạy bén. Đột nhiên cô cảm thấy có một loại cảm giác không phải trùng hợp. Chuyện này hôm nay là một chuỗi giống như đã sớm được giăng sẵn để chờ đợi mình.
Suy nghĩ một vòng lớn, cô vẫn không thể đưa ra kết luận. Gọi điện cho Giang Nhiễm Nhiễm vẫn không có ai nghe, gọi cho Cố Lăng Tu cũng vậy.
Được rồi, vậy thì đến công ty của Giang Nhiễm Nhiễm trước.
Lục Khinh Lan nghĩ thế, nhanh chóng thu thập mọi thứ, hiện tại còn phải dắt theo Hướng Huyên Huyên.
"Hướng Huyên Huyên.." – Vừa mới mở cửa, đã thấy trong phòng ban, tốp ba tốp năm nhìn vào màn ảnh máy tính, thỉnh thoảng còn nhỏ giọng thảo luận. Nghe giọng Lục Khinh Lan vang lên, tốc độ trở về bàn làm việc khá nhanh, thậm chí có mấy cái đầu còn lén lên nhìn trộm cô một cái.
Lục Khinh Lan không thèm để ý, khẽ nhíu máy, cô biết bọn họ nhìn mình là vì chuyện gì, bất quá cô cũng không có ý định giải thích.
Đi thẳng đến chỗ Hướng Huyên Huyên, Lục Khinh Lan gõ gõ xuống bàn của cô ta:
"Mọi thứ chuẩn bị xong chưa? Cùng tôi đi đến buổi phỏng vấn chiều nay đi!"
Ai ngờ, Hướng Huyên Huyên chỉ miễn cưỡng trừng mí mắt lên, sau đó không nhịn được ho ra một câu:
"Không! Tôi sẽ không đi."
"Sẽ không đi?" – Lục Khinh Lan không những không giận mà còn cười, cô biết những người khác trong phòng ban đang âm thầm chăm chú nhìn hai người họ, thế là thoáng lên giọng: "Vậy thì không đi. Tiểu Dương, bổi chiều hãy báo cáo với bộ phận nhân sự, tôi muốn đổi trợ lý."
Nói xong, Lục Khinh Lan không thèm nhìn Hướng Huyên Huyên một cái, cầm túi xách hướng ra cửa đi tới.
"Đợi một chút!" – Hướng Huyên Huyên hung hăng đạp xuống đất mấy cái, không cam lòng nói: "Lục tổng giám, tôi, tôi chuẩn bị xong rồi!"
"Vậy thì nhanh lên một chút!" – Lục Khinh Lan vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nhờ trước đó Tần Tân đã nói qua về tính tình của Hướng Huyên Huyên, đối với dạng thiên kim đại tiểu thư như Hướng Huyên Huyên này, nếu càng thuận cô ta, cô ta càng cao ngạo, có đôi khi áp chế nho nhỏ, hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều!
Đến cổng công ty của Giang Nhiễm Nhiễm, Lục Khinh Lan phát hiện bên trong đã sớm bị một làn sóng lớn đầy ắp phóng viên công kích, vây hãm, tạo thành một lá chắn cực kỳ chặt chẽ, khó có thể đi vào từ cửa chính.
Cũng may, Lục Khinh Lan biết còn có một cánh cửa khác.
Lại không ngờ, cô cũng bị quầy lễ tân cản lại!
"Thật xin lỗi, Giang Nhiễm Nhiễm hiện tại không tiếp nhận phỏng vấn!" – Cô gái đứng ở quầy lễ tân giơ tay ngăn cản Lục Khinh Lan, vẻ mặt khinh thường: "Mời cô trở về đi!"
Còn chưa kịp mở miệng, đã nghe tiếng giày cao gót 'cớp cớp cớp' từ xa đến, còn có một giọng nữ vang lên rõ ràng:
"Đây chẳng phải là Lục Khinh Lan sao? Thế nào, không phải chính cô đã đem những chuyện không nên nói của Giang Nhiễm Nhiễm nói hết cho giới truyền thông rồi sao? Hiên tại còn dám đến đây làm phỏng vấn nữa chứ? Chẳng lẽ cô sợ mọi người không biết cô chính là vòng tròn hảo hữu của Giang Nhiễm Nhiễm a?"
Lục Khinh Lan nghe tiếng, không cần nhìn cũng biết người đụng phải chính là Thẩm Bội Bội.
"Thế nào? Đã làm lại không dám nhận à? Giống như cô từng hại anh ấy vậy?" – Thẩm Bội Bội khinh thường, khóe môi cong lên, giấu giếm lửa giận trong đáy mắt, đẩy cánh tay người bên cạnh: "Aizzo, Dương tỷ, Giang Nhiễm Nhiễm thì ra là một phần trong công ty của chị sao? Bây giờ bị Lục Khinh Lan hại xảy ra chuyện, chị còn muốn để cho cô ta làm phỏng vấn à?"
Người được gọi Dương tỷ kia bất mãn, đẩy mắt kính trên sóng mũi ra, trên mặt rõ ràng viết ba chữ 'không chào đón' nói:
"Thật xin lỗi, Lục tổng giám, xin mời chị ra khỏi chỗ của chúng tôi! Miếu nhỏ của chúng tôi, không có nghệ nhân nào trèo đủ cao để được chị làm phỏng vấn đâu!"
Hướng Huyên Huyên đứng bên cạnh im lặng nãy giờ, lần đầu tiên gặp tình huống này, đáy lòng hiện lên một tia mừng thầm, nhưng vẫn làm ra vẻ rất đắng đó, nói:
"Lục tổng giám, chủ biên nói cuộc phỏng vấn hôm nay nhất định phải làm tốt, rất vội a!"
Cô ta im lặng còn tốt, lời vừa nói xong, sắc mặt Dương tỷ kia càng khó coi hơn, mặc dù cố ý kiên nhẫn, nhưng giọng điệu đã sớm hiện ra lửa giận với Lục Khinh Lan:
"Lục tổng giám! Giang Nhiễm Nhiễm sẽ không nhận phỏng vấn!"
Thẩm Bội Bội đứng bên cạnh cũng cực kỳ khoái trá, chỉ cần là chuyện làm Lục Khinh Lan khó xử, cô ta đều cao hứng!
Lục Khinh Lan đem biểu lộ của bọn họ để vào tầm mắt, cũng không nói câu gì, chỉ gật đầu nhẹ với Dương tỷ, nói:
"Nếu đã vậy, hôm nay tôi xin đi trước."
Dương tỷ dù sao cũng là người đại diện cho Giang Nhiễm Nhiễm, cho nên nếu đã ra mặt ngăn cản cô, cô cũng sẽ không nói thêm, hiện tại cũng phải chừa phần mặt mũi cho người ta.
Mặc dù cô biết rất có thể người ta đang cảm thấy chướng mắt.
Nói xong Lục Khinh Lan cũng chuẩn bị rời đi, nhưng Thẩm Bội Bội nào có thể từ bỏ cơ hội đả kích cô tốt như vậy.
"Dương tỷ, mọi chuyện đều do Lục Khinh Lan gây ra, tôi cảm thấy sau này đừng để cô ta đến công ty của các người nữa, lỡ như 'vô ý' lại gặp phải chuyện gì trong đây, đem nói ra ngoài, chẳng phải là lợi bất cập hại, được một mất mười đi! Chị thấy thế nào?" – Thẩm Bội Bội trước kia cũng từng là nghệ sĩ, cô ta rất rõ ràng người đại diện thường để ý đến chuyện gì, huống chi trước khi đến đây, Lục Khinh Lan đã bị nói bóng gió nhiều như thế.
Cô ta không tin, từng chút từng chút không lật đổ được Lục Khinh Lan.
Lục Khinh Lan xoay người lại, nghe Thẩm Bội Bội nói xong, liền dừng bước. Đến bây giờ cô không chỉ tự hỏi tại sao Thẩm Bội Bội lại xuất hiện ở đây, còn liên tiếp nhắm vào cô, cô ta muốn làm cái gì?
Khóe miệng Lục Khinh Lan vẫn treo nụ cười lịch sự nhưng chứa đậm sự bất hòa, cô ung dung đứng nhìn Thẩm Bội Bội giở trò.
Thấy ánh mắt của Lục Khinh Lan, Thẩm Bội Bội càng thể hiện sự khiêu khích mà người khác không nhìn ra.
Ánh mắt Dương tỷ nhìn trên người Lục Khinh Lan, sau đó nhìn về phía lễ tân nói:
"Sau này Lục tổng giám của Thụy Thượng tới, các người biết nên làm thế nào chứ?"
"Dương tỷ, đã hiểu rồi!" – Cô gái ở quầy lễ tân phẫn nộ trừng mắt nhìn Lục Khinh Lan, một mực nhớ rõ, "Sau này.."
Chỉ bất quá cô ta còn chưa nói xong, đã bị một người vội vàng chạy tới cắt ngang:
"Lan Lan, chị đến rồi à! Hôm nay Nhiễm Nhiễm ở bên ngoài, thấy tin nhắn của chị liền bảo tôi đến đón chị! Đi thôi, sang chỗ cô ấy làm phỏng vấn!"
Người tới chính là trợ lý Chu Chu của Giang Nhiễm Nhiễm, một cô gái trẻ hơi mập mạp đáng yêu!
Sự xuất hiện của Chu Chu làm cho những người khác phải đổi sắc mặt, ngoại trừ Lục Khinh Lan.
"Chu Chu, cô đang nói cái gì vậy?" – Dương tỷ kia nhíu mày, dường như không tin, từ khi xảy ra chuyện đến giờ, Dương tỷ đều không biết Giang Nhiễm Nhiễm ở đâu, không lẽ bị mù không nhìn thấy Lục Khinh Lan đã vạch trần mình hay sao, còn muốn Lục Khinh Lan làm phỏng vấn? Có đầu óc hay không vậy?
"Dương tỷ!" – Chu Chu thở dốc một hơi, gương mặt tròn trĩnh hơi ửng đỏ: "Nhiễm Nhiễm đang đợi chúng tôi, xin phép đi trước a!"
Dứt lời, Chu Chu liền kéo tay Lục Khinh Lan chạy đi, người khác nhận thấy bộ dáng có vẻ vô cùng gấp gáp.
Dương tỷ sau lưng không biết nên nói gì! Mà Thẩm Bội Bội lại rơi vào trầm tư ngổn ngang.
Lục Khinh Lan nhanh chóng được đưa tới một khu du lịch tại bờ biển thành phố A.
Vừa bước xuống xe, đã thấy Giang Nhiễm Nhiễm đứng ở cổng đợi mình.
"Lan Lan.." – Giang Nhiễm Nhiễm nắm chặt tay cô, mím môi nhưng không nói tiếp lời nào.
Lục Khinh Lan hướng mắt nhìn về phía Cố Lăng Tu đứng sau ra hiệu, đã xảy ra chuyện gì?
Cố Lăng Tu thầm than trong lòng, bước tới bắt lấy cánh tay của Giang Nhiễm Nhiễm giữ chặt, âm thanh êm dịu nói:
"Nhiễm Nhiễm, cháu gái nhỏ Khinh Lan đã tới rồi, chúng ta vào trong rồi nói, được chứ?"
Thấy Giang Nhiễm Nhiễm không có dấu hiện buông tay, lại không ngừng dụ dỗ: "Cháu gái nhỏ Khinh Lan đi một đường tới đây chắc cũng mệt rồi, trời hôm nay nắng dữ như vậy, vào trong rồi nói được chứ?"
Giang Nhiễm Nhiễm lúc này mới khó chịu xoay người đi vào phía trong.
Thấy thế Lục Khinh Lan cười rất không tử tế, xem ra Cố Lăng Tu nhất định đã có chuẩn bị sẵn, Giang Nhiễm Nhiễm không sao, cô cũng yên tâm.
Bước vào phòng, Giang Nhiễm Nhiễm quả thực ngồi bên cạnh Lục Khinh Lan, không hề tiếp xúc tới Cố Lăng Tu.
Cố Lăng Tu bất đắc dĩ, cầm laptop giơ tới trước mặt Lục Khinh Lan, có chút ngượng ngùng, mở miệng:
"Cháu gái nhỏ Khinh Lan, cái kia, à, chẳng phải có buổi phỏng vấn sao? Em xem cái này một chút đã."
Lục Khinh Lan hiếu kỳ tiếp nhận lại nhìn thấy màn hình đầy ảnh chụp, sợ đến ngây người.
Cố Lăng Tu gãi gãi đầu, nhưng không né tránh cái nhìn của cô, gật đầu thừa nhận:
"Như em thấy, là vậy đó!"
Ánh mắt Lục Khinh Lan nhìn qua lại hai người kia, cuối cùng khẽ cười một cái, không nhịn được, trêu ghẹo:
"Cũng đúng, phỏng vấn này xem ra em không cần nhúng tay vào sẽ tốt hơn!"
"Lan Lan!" – Giang Nhiễm Nhiễm trừng mắt nhìn cô một cái.
Lục Khinh Lan cười không đáp, trong lòng cũng đã có sườn ý về bản thảo phỏng vấn.
Sau khi ở lại khu du lịch hai giờ, Lục Khinh Lan nhanh chóng trở về Thụy Thượng, cô phải nắm chặt thời gian đem bản thảo đưa ra.
"Phù.. được rồi!"
Bấm nút gửi đi, Lục Khinh Lan duỗi lưng một cái, lúc này mới phát hiện thời gian tan ca đã qua đi lâu rồi.
Xác nhận không bỏ quên đồ gì, Lục Khinh Lan mới thu dọn đồ đạc tan làm.
"Khinh Lan!"
"Đình Thâm!" – Lục Khinh Lan không chút suy nghĩ, chạy chậm đến, trực tiếp bổ nhào vào trong ngực anh, hưng phấn hỏi: "Đang đợi em sao? Đã trễ vậy rồi, sao anh không về trước đi?"
Diệp Đình Thâm buồn cười sờ sờ đầu nhỏ của cô, ngữ khi hoàn toàn cưng chiều như trước: "Nói muốn đón em tan làm, ngược lại là em a, ngày đầu tiên đi làm đã về muộn như vậy, xem ta công việc có vẻ còn hấp dẫn hơn anh!"
"Ha ha! Đình Thâm, chẳng lẽ anh lại ăn dấm rồi?" – Cái đầu nhỏ trong ngực anh cọ đi cọ lại, lúc này mới ngẩng ra: "Công việc là công việc mà! Sao có thể so sánh với anh được? Chúng ta về nhà thôi!"
"Được!"
Lên xe, Lục Khinh Lan mới biết trong buổi chiều ngắn ngủi, chuyện của Giang Nhiễm Nhiễm bên ngoài, xem ra đã có biến chuyển.
Đầu tiên là phương diện của Cố Lăng Tu, đưa tin trách cứ tin tức báo đưa là giả, chứng minh tình cảm cả hai không hề có chuyện gì, sau đó còn liệt kê ra đủ loại hành vi của Tạp chí Tinh Hoa, vì muốn thu hút lượng tiêu thụ người xem, làm cho người khác không thể phân biệt tin tức đúng đắn với Giang Nhiễm Nhiễm.
Cuối cùng, Cố Lăng Tu tuyên bố, tuần tiếp theo sẽ cho mọi người một chuyện kinh hỉ, mặc kệ người khác có hỏi thế nào, đều không nói ra.
Lục Khinh Lan biết, đây chính là chờ bản thảo phỏng vấn của mình.
Lúc xuống xe, cô không nhịn được, xúc động nói:
"Đình Thâm, anh không thấy được cảnh đó, chà chà, hai người kia chụp ảnh đẹp mê ly đến cỡ nào!"
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Diệp Đình Thâm nhìn thoáng quá, vô tình phát hiện người bên cạnh hâm mộ cặp đôi kia cỡ nào, âm thầm tính toán một chút, đợi đến khi lấy được nhẫn, có phải cũng nên bày ra vài trò một phen?
Chỉ là, không đợi anh nghĩ xong, vừa về đến cửa nhà, đã thấy người kia đứng chờ. Sắc mặt Diệp Đình Thâm lại trầm xuống!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.