Chương trước
Chương sau
Lục Khinh Lan nhịn không được, kinh ngạc kêu lên:
"Là cô?"
Nhớ đến lời dặn dò vừa rồi của Diệp Đình Thâm, Lục Khinh Lan liền thu hồi ánh mắt, giống như không hề có chuyện gì đặc biệt, chỉ là, trong lòng cô cực kỳ hoang mang, cũng chứa đựng nghi ngờ rất lớn.
Người mà hôm trước Diệp Đình Thâm cùng Cố Lăng Tu nhắc đến, "cô ta" kia, chẳng lẽ là Bạch Thư sao?
Sao lại là cô ta? Vì cái gì?
Giống như hiểu được tâm tư của Lục Khinh Lan, Diệp Đình Thâm nghiêng đầu mỉm cười, ra hiệu không cần nghĩ nhiều, sau đó nắm tay cô, ngồi đối diện với Bạch Thư.
"Diệp tứ ca, tứ tẩu." – Vừa rồi Bạch Thư mãi cuối đầu suy nghĩ, cũng không để ý đến biến hóa của Lục Khinh Lan, bộ dáng cô ta vẫn thận trọng như cũ, âm thanh nhỏ bé, nói: "Hương vị phòng trà này là tốt nhất, nhất định hai người sẽ thích. Diệp tứ ca, có lẽ anh vẫn chọn Vũ Hậu Long Tĩnh hả?"
"Không cần." – Diệp Đình Thâm nhàn nhạt nhìn cô ta, ngón tay phải gõ gõ trêи bàn, khóe miệng cong cong, cười như không cười: "Đã nhiều năm không uống nữa, khẩu vị có chút thay đổi."
Bạch Thư kinh ngạc, ngẩng đầu lên, giống như tiểu bạch thố bị sợ hãi, cắn môi, giống như tự mình bị xấu hổ. Khắc sau, cô ta chạm phải đôi mắt đen nhánh của Diệp Đình Thâm, trong đầu không ngừng dâng lên sợ hãi, cảm giác giống như bao nhiêu âm mưu đen tối đều bị nhìn thấu.
Không biết vì sao, Bạch Thư cảm thấy trong lời vừa rồi của Diệp Đình Thâm chứa đựng ẩn ý khác.
Gặp phải bối rối, cô ta quay đầu sang Lục Khinh Lan, miễn cưỡng cười nói:
"Còn tứ tẩu, chị dùng gì?"
"Một chén trà hoa nhài." – Ánh mắt Lục Khinh Lan lướt qua menu, ngón tay trắng nõn chỉ lên một dòng chữ, sau đó lại nhẹ giọng hỏi người bên cạnh mình: "Hay là anh dùng một chén trà hoa cúc đi? Hai ngày nay anh làm việc ở thư phòng, chắc hẳn rất mệt mỏi."
"Được, nghe theo em." – Diệp Đình Thâm mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, giống như rất vui vẻ khi thấy Lục Khinh Lan quyết định giúp mình.
Mà tình cảnh này rơi vào mắt của Bạch Thư lại trở nên vô cùng chướng mắt. Hai bàn tay cô ta để dưới bàn, liên tục nắm chặt lại, lực đạo khá lớn, móng tay tựa như sắp cắm chặt vào lòng bàn tay.
Order xong xuôi, sau đó không khí trong phòng lập tức rơi vào dáng vẻ kỳ quái.
Cuối cùng Bạch Thư không nhịn được nữa. Cô ta ngẩng đầu nhìn Diệp Đình Thâm, thấy dáng vẻ chậm rãi thưởng thức chén trà hoa cúc, mà ánh mắt tùy hứng trao đổi với Lục Khinh Lan, Bạch Thư cũng không định mở miệng.
Suy nghĩ một chút, Bạch Thư cả gan hỏi:
"Diệp tứ ca, Lăng Tu ca bận nhiều việc lắm sao? Em cũng mời anh ấy đến, sao hiện tại vẫn chưa thấy?"
Lục Khinh Lan chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh quan sát, lúc Bạch Thư nói lời này, lời lẽ lo lắng, có chút bất an, trong ánh mắt mang theo vẻ mừng rỡ cùng rầu rĩ, phối hợp với bộ dáng liễu yếu đào tơ bên ngoài, thật khiến cho người ta không dám nói nặng lời.
Lúc Lục Khinh Lan đang suy tư, Diệp Đình Thâm cũng mở miệng đáp:
"Cậu ta đi đón một người bạn, lát nữa sẽ đến."
"Một người bạn sao?" – Bạch Thư nghe xong khá kinh ngạc, nhưng trong lòng cô ta, hình dáng người kia cũng bắt đầu rõ ràng.
Định hỏi thêm gì đó thì cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, thanh âm quen thuộc lại vang lên.
"Thật ngại quá, để mọi người phải đợi lâu, tôi đi đón Nhiễm Nhiễm cho nên đến trễ." – Cố Lăng Tu cười cười bước vào, mà phía sau anh, chính là Giang Nhiễm Nhiễm.
Nhớ lại tin tức nóng hổi trêи Weibo lúc sáng, Lục Khinh Lan cũng không thấy lạ khi hai người bọn họ cùng đến với nhau, ngược lại là Giang Nhiễm Nhiễm, cô ấy khẽ nhíu mày, tựa như ra hiệu, tối nay chúng ta sẽ từ từ giải thích rõ ràng!
Lục Khinh Lan nhận được thông điệp kia, hiểu ý, bất đắc dĩ liếc mắt một cái, đương nhiên người khác sẽ không thấy được.
Bạch Thư nghe âm thanh Cố Lăng Tu vang lên, cả thân thể đều rơi vào trạng thái căng thẳng, đến khi nhìn thấy người phía sau anh, khoang miệng bên trong cũng đã bị răng cắn chặt đến mất đi cảm giác.
"Lăng Tu ca.." – Lúc lâu sau, Bạch Thư mới ngẩng đầu, ngọt ngào gội một tiếng, tựa như vẫn giữ nguyên bộ dáng năm đó, chưa hề phát sinh bất kỳ biết cố nào.
Dừng lại vài giây, cô ta vừa cười vừa nói:
"Lăng Tu ca, anh cũng là fan hâm mộ phim của Nhiễm Nhiễm sao? Em cũng rất thích cô ấy."
Nghe xong, Cố Lăng Tu bình tĩnh lắc đầu, cuối cùng cong môi, bộ dáng rất thu hút:
"Cứ cho là vậy đi."
Sau đó không hề giải thích thêm, Cố Lăng Tu thừa biết, những lời mình không cần nói, Bạch Thư cũng thừa sức hiểu rõ. Quả nhiên, trêи mặt cô ta hiện ra mấy phần ảm đạm, lúc lâu mới khôi phục lại được, miễn cưỡng nhìn Diệp Đình Thâm nói tiếp:
"Diệp tứ ca, không phải sắp đến sinh nhật anh rồi sao? Em.. em nhớ đến thời điểm còn trong quân doanh, chúng ta cũng cùng nhau ăn cơm, uống trà, nói chuyện phiếm, cho nên em mới.."
"Ừm, lúc đó cũng có đại ca cô đến."
Diệp Đình Thâm liếc qua cô ta một chút, ngón tay lại vô thức gõ gõ, dáng vẻ giống như nhớ lại hồi ức năm đó, tuy nhiên, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện được, mặc dù mỉm cười, nhưng ý cười không hề xuất hiện trong đáy mắt anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.