Diệp Đình Thâm đi về phía trước, thì phát hiện có điện thoại của Lăng Vi gọi tới, còn nói muốn gặp Lục Khinh Lan:
"Tìm tôi sao?" – Lục Khinh Lan hiếu kỳ nhận lấy điện thoại, hỏi: "Lăng Vi? Có chuyện gì không?"
"Ừm, có chút chuyện." – Âm thanh Lăng Vi không lớn, nhưng rất rõ ràng: "Là vầy, lão sư tôi tỉnh lại rồi, nhất định muốn gặp cô nói cảm ơn."
"Không cần khách sáo đâu." – Lục Khinh Lan xoay người sang Diệp Đình Thâm, dùng khẩu hình miệng giải thích với anh một chút, đến lúc thấy mặt anh có chút kinh ngạc, thì cô nói tiếp: "Dù ai gặp tình huống đó cũng sẽ làm như vậy thôi."
Nhưng Lăng Vi rất kiên nhẫn:
"Nhưng lão sư tôi nói nhất định muốn gặp cô, túi xách của cô cũng bỏ quên trong phòng bệnh của lão sư tôi. Vậy nhé, tôi ở đây đợi cô."
"Sao rồi?" – Diệp Đình Thâm thấy cô nhíu mày, còn tưởng có chuyện gì.
"Đình Thâm." – Lục Khinh Lan liếc mắt sang chỗ anh, sau đó cúi đầu, ngượng ngùng, lí nhí nói: "Chuyện là, túi xách của em để quên trong phòng lão tiên sinh lúc nãy rồi."
Hèn gì, bảo sao lúc ra khỏi đó, cô cứ có cảm giác là bỏ quên thứ gì, thì ra là túi xách!
Diệp Đình Thâm nhịn không được, mỉm cười.
Anh xoa xoa mặt cô, bất đắc dĩ cười nói:
"Em ah! Thật là quỷ hồ đồ (lơ tơ mơ) . Vậy cùng nhau đi lấy đi."
Lục Khinh Lan mắc cỡ, đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn anh, giơ nắm tay nhỏ lên trước mặt anh, quơ quơ:
"Không được cười!"
"Được được được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hon-tham-ai/1080901/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.