Ngoài cửa truyền đến tiếng của bà Lục Mẫn Hoa:
"A Viễn, mau vào phòng gọi Lan Lan ra đây đi, ở trong phòng buồn bực mãi sao được."
"Dạ mẹ. Con đem thức ăn cất vào tủ lạnh đã."
"Đình Thâm, làm sao bây giờ?" – Lục Khinh Lan nắm chặt áo anh (lúc này hai người đang ở trong phòng Lục Khinh Lan),thanh âm hạ thấp như tiếng muỗi kêu: "Hay là anh tránh một lát đi? Đúng rồi, trốn vào trong tủ được không? Hay là đứng sau màn cửa thì an toàn hơn?"
Nghe xong, Diệp Đình Thâm cười một tiếng, lồng ngực cũng chấn động theo.
"Này! Anh còn cười được nữa!" – Lục Khinh Lan trừng mắt nhìn anh, trong lòng cô lửa cháy đến nơi, vậy mà anh còn tâm tư cười được?
"Anh cười ah!" – Diệp Đình Thâm cầm tay cô, ngón tay thon dài cài lại cúc áo cho cô, nói tiếp: "Khinh Lan, em xem anh là kim ốc tàng kiều* (nạp thêm vợ bé) sao? Em thấy anh không biết xấu hổ sao? Đường đường là thị trưởng, nếu lại trốn trong tủ, không dám ra gặp mẹ vợ, tin này nếu truyền ra ngoài, chắc anh bị cười chết mất!"
"Nhưng.."
"Không có chuyện gì đâu, tin anh, được chứ?" – Cài xong cúc áo cho cô, giúp cô sửa sang lại quần áo một loạt, anh nắm chặt tay cô, thoải mái dắt nhau ra cửa.
Tô Viễn từ trong bếp đi ra, thấy Lục Khinh Lan mở cửa phòng, trong lòng mừng rỡ, chưa kịp hớn hở thì Diệp Đình Thâm xuất hiện bên cạnh cô, làm cho cả người Tô Viễn cứng đờ tại chỗ!
"Bác gái!" – Diệp Đình Thâm cung kính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hon-tham-ai/1080895/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.