"Ha ha ha ha!" – Đường Hạ Nghiên vừa khóc vừa cười, ánh mắt sáng rực, đối diện đôi mắt Thẩm Tùy trong gang tấc. Âm thanh lại cực kỳ bi thương, có chút ghen ghét: "Quả nhiên anh yêu cô ta!"
Một khắc sau, một tay cô ta kéo khăn che mặt ném xuống đất, hét lớn:
"Thẩm Tùy! Tôi trong mắt anh là gì? Tại sao Lục Khinh Lan lại chiếm được anh?"
Lục Khinh Lan?
Thẩm Tùy sững sờ! Nhất thời chưa kịp phản ứng. Đường Hạ Nghiên vẫn tiếp tục khóc lóc kể lể:
"Lúc đó đáng lẽ tôi nên tin rằng, anh vì chuyện tôi giấu hồ sơ đăng ký của Lục Khinh Lan, mà anh đá tôi đi! Là tôi quá ngu ngốc! Quá ngu ngốc! Tại sao, tại sao anh lại yêu cô ta.."
Nhưng, cho dù nước mắt cô ta có rơi đến đâu, Thẩm Tùy cũng không có ý đồng tình.
"Đường Hạ Nghiên! Cô điên rồi!" – Thẩm Tùy cắn răng, nhìn chằm chằm cô ta. Thì ra không phải là Bạch Thư. Anh cũng không còn lý do gì ở lại.
"Không được đi! Không được đi!" – Đường Hạ Nghiên chặn anh ta lại, ôm chặt bụng anh: "Tôi không cho phép anh đi tìm Lục Khinh Lan! Tôi sẽ không cho phép anh tìm được cô ta!"
Vừa nói xong, Đường Hạ Nghiên ngẩng đầu lên, ánh mắt không còn dịu dàng nữa, tất cả đã bị chán ghét bao trùm:
"Anh yêu Lục Khinh Lan như vậy ư? Anh không biết cô ta là kẻ một chân đạp ba đầu thuyền, bắt cá ba tay sao? Con tiện nhân đó, có gì tốt đẹp đâu?"
Ngoài cổng, toàn thân Bạch Thư dựa vào tường, dần dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hon-tham-ai/1080882/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.