Chương trước
Chương sau
"Diệp Đình Thâm, anh, anh.." - Lục Khinh Lan xấu hổ cúi đầu, một giây sau, khuôn mặt nhỏ bé của cô nhanh chóng đỏ bừng!
Trêи người cô, lít nha lít nhít đều là dấu hôn của anh..
Diệp Đình Thâm cảm thấy sắc mặt cô thay đổi, trong lòng cười thầm, lại thuận thế ôm chặt cô, mập mờ thổi khí vào tay cô:
"Này, tối hôm qua Khinh Lan rất nhiệt tình."
"Anh anh! Anh đừng nói nữa!" – Len lén nhìn xuống đất, quần áo hai người, rải rác khắp nơi, cộng thêm số vết tích trêи người, cho dù có nói cô đạp anh xuống đất chắc chắn cô cũng không chút hoài nghi!
Lục Khinh Lan khóc không ra nước mắt, thật sự vừa thẹn vừa xấu hổ.
Cho nên không chỉ có mặt cô, mà toàn thân cô cũng trở nên nóng hơn! Đang xấu hổ, lại cộng thêm nhiệt độ thiêu đốt da thịt, Diệp Đình Thâm nghĩ tới tối hôm qua quả thật vô cùng điên cuồng.
Nhưng anh biết, hiện tại có chuyện quan trọng hơn phải giải quyết. Nghĩ đến đây, Diệp Đình Thâm quyết định không đùa cô nữa, ngừng lại mấy giây, anh mở miệng nói:
"Khinh Lan, nói cho anh nghe, hôm qua em đã gặp những ai? Nói hết ra nào."
Một câu tuy có vẻ đơn giản, nhưng Lục Khinh Lan lại cảm thấy anh đang cô đèn nén bao nhiêu tức giận. Không khí bắt đầu trở nên nghiêm trọng.
"Hôm qua.." – Điều chỉnh lại tâm trạng, Lục Khinh Lan khẽ nhíu mày, tiếp tục nói:
"Hôm qua, sau khi Cố Lăng Tu bị Thẩm Tùy gọi đi, em bị đám bạn đại học kéo sang, sau đó Thẩm Bội Bội xuất hiện, lại có người đề nghị mời rượu cô ta, không ngờ quần áo của em bị đổ rượu đỏ lên người, phải lên lầu hai thay quần áo."
Nói xong cô dừng lại một chút. Diệp Đình Thâm hỏi kỹ:
"Lúc lên lầu, trước đó đã uống rượu rồi sao?"
Lục Khinh Lan cố gắng nghĩ kỹ một chút, sau đó xác định gật đầu:
"Ừm, đã uống một ngụm."
"Lên lầu rồi đi đâu?"
"Sau đó em lại nhớ hướng chỉ dẫn, đi nhầm phòng nghỉ, bên trong lại có người.." – Lục Khinh Lan cảm thấy ngại ngùng, bắt đầu nhỏ giọng: "Tại.. ah, đúng rồi, có một người phụ nữ, trước đó chúng ta từng gặp nhau ở sân bay – là Tiền phu nhân, nhưng người đàn ông bên cạnh cô ta không phải người đi cùng hôm đó. Mà cô ta lại nhận ra em. Người đàn ông kia lại muốn mời rượu xin lỗi, cho nên, em liền uống hết.."
Nói xong, Lục Khinh Lan hối hận cắn môi, bất kể là ai làm, cô cũng đều tự trách mình không cẩn thận trước.
Trong phòng đột nhiên rất yên tĩnh, tựa như chỉ còn có thể nghe được hơi thở lẫn nhau.
Biết anh muốn hỏi điều gì, Lục Khinh Lan ngoan ngoãn không dám động đậy:
"Khinh Lan." – Diệp Đình Thâm bỗng nhiên lên tiếng, hỏi: "Người đàn ông đó, em có nhớ dáng vấp thế nào không?"
"Người đàn ông đó?" – Cô hơi nhíu mày, cố nhớ kỹ một chút: "À em nhớ rồi, người phụ nữ gọi anh ta là Trạch Hữu, có lẽ cũng là quan chức chính phủ, bởi vì anh ta có nhắc tới anh nữa!"
Trạch Hữu! Phương Trạch Hữu!
Được, được lắm!
"Đình Thâm, là anh ta sao?" – Cảm giác trêи người anh có chút biến hóa, Lục Khinh Lan nằm trong lòng, không nhịn được hỏi, đồng thời cũng nắm lấy tay anh.
"Ừm." – Diệp Đình Thâm suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu. Mười phần thì hết tám chín phần là do Phương Trạch Hữu làm.
Cuối cùng, anh nói một câu: "Khinh Lan, em yên tâm."
Biết anh có ý gì, Lục Khinh Lan chỉ "ừm" một tiếng, vô cùng cảm động.
Tay anh vuốt ve mái tóc cô, trong lòng cũng tự đưa ra quyết định, nhìn thoáng qua hộp thuốc trêи bàn nói:
"Khinh Lan, dậy uống thuốc được không?"
"Thuốc? Thuốc gì ah?"
Diệp Đình Thâm đỡ cô dậy, ôn nhu giải thích:
"Thuốc bồi bổ cơ thể, đây là bác sĩ kê đơn, đề phòng lỡ xảy ra chuyện gì!"
"Ừm.." – Lấy thuốc, liền rót ly nước uống. Đột nhiên lúc này cô mới cảm thấy sợ hãi, nếu như hôm qua không phải Diệp Đình Thâm xuất hiện kịp lúc, thì không biết hậu quả sẽ thế nào, cô thật sự không dám nghĩ tới:
"Đúng rồi, Đình Thâm, sao hôm qua anh lại đến?"
Nhắc tới đây, Diệp Đình Thâm cười nhạt một tiếng:
"Khoảng thời gian trước, không phải đã xảy ra chuyện ở khu Lão Thành sao? Thật ra trước đó bọn anh đã bí mật điều tra Thẩm Khánh Sơn cùng Lâm bí thư rồi. Vừa lúc thừa cơ bọn đang đắc ý, bọn anh cũng đã tìm đủ đầy đủ chứng cứ, cho nên hôm qua, xông đến bắt người."
Nghe đến đây, Lục Khinh Lan nghĩ đến chuyện lần trước, anh luôn bận rộn với "hình tượng tiêu cực".
"Ừm, Khinh Lan, chúng ta xuống giường đi ah?"
Hôm qua khi bác sĩ mỹ nữ rời đi, có dặn dò, tỉnh dậy tốt nhất nên cho cô ăn cháo, Diệp Đình Thâm nhớ kỹ, sáng sớm, thừa lúc cô còn ngủ say, đã đi nấu cháo, bây giờ cũng đã chín hết rồi.
"Được." – Lục Khinh Lan gật gật đầu, hạnh phúc mỉm cười.
Ngay khi cô đang đấu tranh xem nên mặc bộ quần áo nào, thì chuông cửa reo lên!
Mới đi ra cửa phòng ngủ, đã nhìn thấy Giang Nhiễm Nhiễm xông vào như một cơn gió, phía sau là Cố Lăng Tu đi theo với vẻ mặt lo lắng:
"Cô gái chết tiệt, có sao không? Chỗ nào bị thương đâu, đưa ra đây xem xem!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.