Quách Diệp Lỗi không nghe được thanh âm của cô, vội vàng đứng lên, bước nhanh đến cửa, suy nghĩ một chút, lại lui về. "Em nghe đây.." - Đúng lúc dừng ở đèn đỏ, Lục Khinh Lan cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Hồi lâu, cô mới ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: "Ừm, em biết rồi. Em không sao đâu. Chỉ là có hơi lo lắng.." Quách Diệp Lỗi không giống Cố Lăng Tu, từ nhỏ đã không rõ tâm tư con gái, cho nên phương diện này cẩu thả vô cùng. Khi nghe cô nói mình không sao, toàn thân căng thẳng của anh trở nên thư giãn một chút: "Lan Lan, em yên tâm đi. Anh ta là Diệp hồ ly mà. Em thấy chuyện gì có thể làm khó được anh ta chưa? Bây giờ ah, em đừng suy nghĩ nhiều. Ngoan ngoãn trở về chờ đợi là được. Bất quá, có thể hôm nay sẽ rất bận rộn, nếu em thấy nhàm chán, về Tô gia chơi cũng được." Có một số việc không phải Quách Diệp Lỗi cố ý không nói cho cô, mà là không thể nói được. "Ừm, được. Em biết rồi." – Hít sâu một hơi, Lục Khinh Lan gật đầu nặng nề, chắc chắn cô có lòng tin với anh, không phải sao? Nhưng mặc dù nghĩ như vậy, khi Lục Khinh Lan lấy lại tinh thần, mới phát hiện bất tri bất giác cô đã lái xe đến trước quảng trường tòa nhà văn phòng chính quyền thành phố. Cuối cùng, không chịu nỗi lo lắng, Lục Khinh Lan xuống xe, chậm rãi đi tới cửa lớn. Không nghi ngờ gì, bị người gác cửa ngăn cản. Cắn môi, Lục Khinh Lan ngẩng đầu nhìn thoáng qua tòa nhà văn phòng cao lớn, sau đó yên lặng đi tới bên bồn hoa bên cạnh ngồi xuống, thỉnh thoảng ngửa đầu nhìn thoáng qua một chút. Hành động của cô tự nhiên thu hút sự chú ý của người gác cổng. Suy nghĩ một lát, một trong bọn họ bước tới, cất giọng cứng ngắc: "Xin hỏi, cô ở đây có việc gì không?" Đôi môi cô mấp máy, suy nghĩ một chút, Lục Khinh Lan ngẩng đầu lên, thăm dò hỏi: "Diệp thị trưởng đang làm việc bên trong phải không?" "Cô tìm Diệp thị trưởng?" - Người gác cổng ngạc nhiên. "À.. Không phải.. tôi, tôi.." - Lục Khinh Lan ấp a ấp úng, không biết nên nói như thế nào. Người gác cửa nhìn thấy cô như thế, ngay lập tức lạnh giọng: "Nếu không có việc gì, mời cô đi cho." "Tôi.." - Mở miệng, cô không nói được lời nào. Lại ngồi một lát, nhìn thấy ánh mắt người gác cửa nhìn mình càng ngày càng hoài nghi, Lục Khinh Lan thầm than một hơi, yên lặng trở lại xe mình, sau đó lái xe trở về. * * * Văn phòng thị trưởng thành phố. Diệp Đình Thâm lạnh lùng nhìn tin tức trêи mạng, sắc mặt không hề lộ ra biểu cảm dư thừa. "Thị trưởng.." - Từ Thừa nhẹ giọng mở miệng, "Ngài có muốn nghỉ ngơi một chút không, đến giờ tôi sẽ gọi ngài?" "Không cần." - Diệp Đình lắc đầu, lập tức ngẩng đầu nhìn Từ Thừa, hỏi: "Mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa chưa?" "Đã được ổn định." – Nghe hỏi đến vấn đề này, vẻ mặt Từ Thừa trở nên nghiêm túc, nặng nề gật đầu: "Thị trưởng, ngài yên tâm, tổ trưởng Quách đang điều tra." Dừng lại vài giây, Từ Thừa có chút do dự tiếp tục hỏi: "Thị trưởng, vừa rồi tại cuộc họp.." Diệp Đình khoát tay, cắt lời anh ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh: "Chuyện muốn đối phó tôi, đám người bên kia không phải nghĩ đến ngày một ngày hai. Lần này đào sẵn một cái hố lớn như thế chờ chúng ta nhảy xuống, chúng ta tự nhiên cũng sẽ nhảy theo ý muốn của bọn họ." Nghĩ đến vừa rồi tại cuộc họp, Thẩm Khánh Sơn hùng hổ bức người, anh liền biết một nước cờ này đi đúng hướng, đuôi hồ ly của đám người đó đều lộ ra hết. Tiếp theo, chỉ còn chờ đợi động thái của Lâm bí thư. Diệp Đình Thâm lại nhớ tới lúc đó anh đi tỉnh, đội điều tra bao gồm Bí thư tỉnh ủy kéo mình sang một bên, bố trí nhiệm vụ.. Suy nghĩ một lúc, Diệp Đình Thâm lên tiếng: "Tôi tin anh cùng tổ trưởng Quách nhất định điều tra rõ ràng, có biết không? Không qua bao lâu, tin tức của 'mặt trái sự thật' sẽ phát ra, nắm bắt cơ hội đó, tiến hành điều tra, hiểu không?" "Rõ, đã hiểu." "Ừm, vậy anh ra ngoài đi, tôi cũng nên chuẩn bị vài thứ." "Dạ, thị trưởng." Sau khi Từ Thừa đi ra ngoài, Diệp Đình Thâm xem tin tức kia một lát, bỗng nhiên nhớ tới nha đầu ngốc nghếch của anh. Anh liền gọi cho Quách Diệp Lỗi, quả nhiên nha đầu kia đã tìm anh. Không biết vì sao, sau khi biết tin này, trong lòng Diệp Đình Thâm lập tức cảm thấy mềm mại, ấm áp. Không chút suy nghĩ, anh trực tiếp quay dãy số luôn ghi nhớ trong lòng. Ngay sau khi lái xe vào gara, điện thoại di động đột nhiên đổ chuông. Nhìn qua thấy Diệp Đình Thâm, trong lòng Lục Khinh Lan mừng rỡ: "Em đây, Đình Thâm!" "Ừm, Khinh Lan.." Lần đầu tiên Diệp Đình Thâm nghe được giọng cô kϊƈɦ động trả lời điện thoại như vậy, không khỏi nhếch môi cười một tiếng. Sau đó, trong lòng hai người có thần giao cách cảm, phảng phất truyền sóng điện qua nhau. Cuối cùng, vẫn là Lục Khinh Lan không kiềm chế được lo lắng, mở miệng trước: "Đình Thâm, anh không sao chứ?" "Anh không sao, sao có thể xảy ra chuyện được chứ? Đừng lo lắng, được không?" "Có phải.." "Tin tức đó không đáng tin." - Biết cô muốn hỏi cái gì, Diệp Đình Thâm dứt khoát cười nói, "Không tin anh à?" Chỉ cần nghe được giọng nói của anh, Lục Khinh Lan cảm thấy an tâm hơn rất nhiều: "Tin, em tin anh." "Không phải tốt rồi sao? Ở nhà ngoan ngoãn đợi anh." - Diệp Đình Thâm lại mỉm cười. Nhưng nhìn thấy người kia bước vào phòng, sắc mặt anh lại trầm xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]