Âm thanh này!
Cô nhớ ra rồi!
Chính là.. Cuộc gọi lần mà cô nghe nhầm di động của Diệp Đình Thâm, sau đó cũng là người gọi đến điện thoại trong nhà tìm anh.
Lục Khinh Lan nhìn về phía Diệp Đình, muốn xem phản ứng của anh. Diệp Đình Thâm không nhìn thấy ánh mắt của người bên cạnh, hơi nhíu nhíu mày, sau đó ngẩng đầu, lịch sự gật đầu nhẹ:
"Chào mừng trở về."
Ngoài câu này ra, không còn gì khác. Lục Khinh Lan nói không nên lời. Trong lòng rốt cuộc là cảm giác gì? Đột nhiên cô cảm thấy có chút buồn bực, cố gắng vùi đầu tiếp tục ăn cơm.
Không ai nhìn thấy, bàn tay Lăng Vi đặt dưới bàn, đã kéo mạnh chiếc váy thành một mảnh nếp gấp.
"Tiểu Vi à." – Bà Trang Mi vẫn luôn theo dõi ba người bọn họ.
"Bác gái, bác nói đi?" - Cho dù trong lòng có đố kỵ thế nào đi nữa, Lăng Vi sẽ không biểu hiện ra một chút nào trêи mặt.
Bà Trang Mi vỗ vỗ tay cô, ý nói: "Lần này trở về sẽ không đi nữa chứ? Con đó, lần này con đi, đã bỏ qua không ít thứ, con biết không?"
"Bác gái.." - Lăng Vi biết bà đang ám chỉ cái gì, nhưng vẫn giả bộ không rõ, đáp lại: "Con sẽ không đi nữa."
"Được. Không đi là được rồi." – Bà Trang Mi rất hài lòng với câu trả lời của cô ta, mỉm cười, trò chuyện thân thiết.
Lăng Vi luôn luôn rất biết làm cho trưởng bối vui vẻ, không bao lâu, liền đem bà Trang Mi dỗ dành cao hứng, liên tục nói muốn tối nay để cô ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hon-tham-ai/1080841/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.