"Thẩm Bội Bội cô đừng ngậm máu phun người!" - Thấy khuôn mặt hơi dữ tợn của Thẩm Bội Bội, Lục Khinh Lan nhất thời có chút phiền não, trực tiếp phản kϊƈɦ: "Mặc dù tôi rất khinh thường Mạc Dương đã ăn cắp tác phẩm của tôi, nhưng tôi càng khinh thường hơn vì đã quá lãng phí thời gian tâm sức của mình."
"Lục Khinh Lan, thật không ngờ, cô lại là loại người thích đâm sau lưng người khác như vậy!" - Mạc Dương lúc này cũng đi tới, phẫn nộ trêи mặt, không hề che giấu, trong mắt cũng tràn đầy cừu hận.
Đối mặt với ánh mắt của bọn họ, Lục Khinh Lan lạnh lùng cười:
"Mạc Dương, lúc anh trộm tác phẩm của tôi, anh nên nghĩ đến một ngày đó mình sẽ bị vạch trần chứ. Bây giờ, anh có tư cách gì để nói như vậy?"
A, cô vốn tưởng rằng trải qua chuyện trong buổi tiệc, ít ra bọn họ cũng phải tự mình biết điều một chút. Quả nhiên, cô đã nghĩ quá nhiều rồi.
Oán hận chất chứa đã sâu, làm sao có thể nhanh chóng tiêu tán được? Lục Khinh Lan ngay cả khinh thường cũng không thèm nhìn đến bọn họ, xoay người rời đi.
"Không được đi!" - Thẩm Bội Bội lập tức xông tới, "Lục Khinh Lan, cô đắc ý lắm đúng không?"
Tiếng kêu của cô ta, làm cho mấy người qua đường vô cùng tò mò, liên tiếp nhìn về phía bọn họ. Cố gắng áp chế lửa giận, Lục Khinh Lan một chút cũng không muốn cùng Thẩm Bội Bội đôi co vòng vo chốn đông người, lần nữa, cô lách người né tránh, định bước ra cửa.
Thẩm Bội Bội vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hon-tham-ai/1080831/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.