"Nhiễm Nhiễm!" Nụ cười hiện lên mặt, Lục Khinh Lan đứng lên, nhanh chóng chạy đến cửa nắm lấy tay Giang Nhiễm Nhiễm, lo lắng hỏi: "Nhiễm nhiễm, thế nào? Không sao chứ?" Giang Nhiễm Nhiễm không nói một lời, yên lặng đi tới sô pha ngồi xuống, hai chân cong lên, cằm đặt trêи đầu gối, ánh mắt có chút trống rỗng. "Cháu gái nhỏ Khinh Lan.." - Cố Lăng Tu nhỏ giọng, mở miệng, có chút lo lắng, "Lúc lên xe đã như vậy rồi, không nói gì." Lục Khinh Lan gật gật đầu, trong lòng thầm than một hơi, biểu hiện của Giang Nhiễm Nhiễm, cô đã quá quen thuộc. "Giang Nhiễm Nhiễm." Đi đến bên cạnh cô ấy, ngồi xuống, vươn hai tay ôm Giang Nhiễm Nhiễm, trong lòng Lục Khinh Lan áy náy, như dây leo điên cuồng. Nếu như biết kết quả sẽ như vậy, cô đã sớm nói cho Giang Nhiễm Nhiễm biết, có phải hôm nay sẽ không xảy ra chuyện như vậy hay không? Càng nghĩ càng buồn bực, Lục Khinh Lan thấp giọng: "Thật xin lỗi." Giang Nhiễm Nhiễm lại có phản ứng sau khi nghe được ba chữ này, ánh mắt không trống rỗng như lúc trước. Miễn cưỡng kéo môi, Giang Nhiễm Nhiễm cười lắc đầu, mặc dù nụ cười giống như phù phiếm: "Lục Khinh Lan, cậu xin lỗi cái gì? Có thể trách ai được chứ?" Dừng một chút, Giang Nhiễm Nhiễm dùng sức cắn môi, cho đến khi huyết sắc mất hết: "Lan Lan, mau nói thật cho tớ biết. Có phải, chuyện Lữ Ngạn Thần ngoại tình, cậu đã sớm biết rồi phải không? Có phải đó là chuyện cậu định nói lúc ở sân bay không?" Lục Khinh Lan lắc đầu, lại lập tức gật gật đầu: "Chuyện của Lữ Ngạn Thần, nói chính xác là sáng nay tớ mới được biết. Là Mạc Dương nói. Còn mở ảnh chụp của anh ta cho tớ xem." Mạc Dương? Diệp Đình Thâm bên cửa sổ, nghe xong lời này liền đi vào, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi. Nghe vậy, cả người Giang Nhiễm Nhiễm chấn động, nhưng vẫn chậm lại, hỏi cho đến cùng: "Anh ta cùng người kia lại công khai, bị chụp ảnh sao?" "Ừm." - Lục Khinh Lan sốt ruột, nhìn qua: "Nhiễm Nhiễm?" "Tớ không sao." – Biết cô lo lắng cho mình, Giang Nhiễm Nhiễm nắm chặt tay cô, kiên định nói: "Còn có chuyện gì khác nữa không, mau nói ra đi. Cậu còn không hiểu tớ sao? Tớ không phải người không thể buông tay ai. Yên tâm, mau nói đi." Bình tĩnh nhìn Giang Nhiễm Nhiễm vài giây, Lục Khinh Lan khẽ suy nghĩ, liền đem chuyện ở quán cà phê nói ra. Nói xong, toàn bộ gian phòng đều rơi vào trầm mặc. Hồi lâu, Diệp Đình Thâm phá vỡ im lặng, cất tiếng, có chút khinh bỉ: "Mạc Dương kia chính là muốn em bị lo lắng phân tâm, cho dù em không chịu rời bỏ Thuỵ Thượng Chi Vận, cũng sẽ không còn đủ tâm trạng để làm tốt tác phẩm. Đến lúc đó, anh ta sẽ dễ dàng hạ đi đối thủ mạnh như em." Nghe có lý, sắc mặt Giang Nhiễm Nhiễm không xấu hổ như lúc trước, gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Lan Lan, làm sao cậu biết lời Mạc Dương nói chính là thật? Lời anh ta nói, cậu còn tin tưởng sao?" Giang Nhiễm Nhiễm luôn đối với Mạc Dương không có hảo cảm, ngay cả hiện tại, nói chuyện cũng không khách khí: "Thụy Thượng Chi Vận đối với cậu quan trọng cỡ nào cậu quên rồi sao? Chẳng lẽ, còn muốn tặng anh ta thêm cơ hội lần này? Cái tên tra nam cặn bã đó!" "Nhiễm Nhiễm." - Lục Khinh Lan thầm than một hơi, rõ ràng là cô an ủi Giang Nhiễm Nhiễm, nhưng ngược bản thân có chút lo lắng. "Tớ không sao." – Giang Nhiễm Nhiễm nhìn ra cửa sổ, thấy Lục Khinh Lan có chút khổ sở, tự trách, cô cười mạnh mẽ, nói: "Chuyện của Lữ Ngạn Thần, tớ sẽ tự mình giải quyết. Cậu yên tâm đi. Hiện tại, vẫn là nên lo chuyện của cậu trước, được không?" Giang Nhiễm Nhiễm nhiều lần cam kết không sao, Lục Khinh Lan không nói thêm gì nữa. Bây giờ loại tình huống này, cô làm gì còn tâm trạng để thảo luận chuyện của mình nữa? Động tác của hai người rơi vào mắt Diệp Đình Thâm và Cố Lăng Tu, mỗi người đều tự mình có sắp xếp. "Khinh Lan." - Cuối cùng vẫn là Diệp Đình Thâm đi tới, trịnh trọng nói, "Nói không chừng, hai chuyện này đều có liên quan. Chúng ta từ từ phân tích một chút được không?" Giang Nhiễm Nhiễm nghe vậy, khẽ gật đầu, thầm cảm tạ anh. Lục Khinh Lan không có cách nào, chỉ có thể đáp ứng. Thấy vậy, Diệp Đình Thâm tiếp tục nói: "Đầu tiên, là giao dịch với em, sau đó lại xuất hiện phóng viên đề cập tới Thụy Thượng Chi Vận ở sân bay. Cậu ta rõ ràng không muốn để em được tham dự." Lục Khinh Lan vẫn không nghĩ thông: "Nhưng sao anh ta lại khẳng định như vậy? Nếu em rời đi, Thụy Thượng Chi Vận không lẽ lại trở thành một món đồ chơi, dễ dàng lọt vào túi anh ta? Không lẽ, anh ta ưu tú hơn em đến vậy?" Diệp Đình cười lạnh: "Đó là bởi vì lần này Thụy Thượng Chi Vận thay đổi quy củ, cậu ta nghĩ mình sẽ trổ hết tài năng, nhất đinh phải loại em trước. Đừng quên rằng, cậu ta leo lên vị trí Chủ biên kia cũng là do lấy trộm tác phẩm của em!" Nhắc tới tác phẩm bị đánh cắp, Lục Khinh Lan có chút không vui, cho nên cô không để ý đến việc tại sao Diệp Đình Thâm lại quen thuộc với Thụy Thượng Chi Vận như vậy. "Nếu cậu ta muốn cướp giải thưởng của Thuỵ Thượng Chi Vận, Khinh Lan, vậy chúng ta tác thành cho cậu ta được chứ? Chuyện âm mưu kia, cũng nên để bọn họ ở phía sau chuẩn bị một chút!" Nói xong, Diệp Đình Thâm mỉm cười, giống như đang ngậm gió xuân, nhưng lại cảm thấy có chút lạnh sống lưng. Cố Lăng Tu đứng một bên yên lặng, di chuyển ánh mắt, thay Mạc Dương thắp một ngọn nến. Mỗi khi Diệp Hồ Ly xuất hiện biểu cảm như vậy, thường là điềm báo rất thảm thiết cho kẻ khác. À, không đúng, Mạc Dương đó bị vậy là đáng đời, thắp cái gì mà thắp. Nghĩ vậy, Cố Lăng Tu lại bắt đầu an tâm, giúp đỡ tính toán, hoàn toàn quên mất bộ dáng mình bị Diệp Đình Thâm nói ở sân bay. Ở cạnh Diệp Đình Thâm lâu như vậy, Lục Khinh Lan đối với tính tình của anh không dám nói là hiểu rõ ràng. Mười phần thì chỉ sáu bảy phần không kém. Bởi vậy, khi nghe anh nói xong, cô gần như không cần do dự, liền gật đầu. "Ừm." – Diệp Đình Thâm hài lòng, "Cũng nên để cho cậu ta cùng đám người ở sau lưng nhìn kỹ một chút, đụng tới người của Diệp Đình Thâm thì phải trả giá thế nào." Gần đây Thẩm Khánh Sơn vẫn không an phận, luôn muốn tìm cách đối đầu với anh, mặc dù không phải lộ liễu ra ngoài. Thẩm Bội Bội lại là con gái bảo bối của ông ta, Mạc Dương lại là con rể tương lai của ông ta. Chỉ tiếc là, bọn họ đánh phải người không nên đánh. Có vẻ như cảnh báo trước đó là vô ích. Cho nên, cũng đừng đổ lỗi cho sự không khách khí của anh. Bốn người nói thêm vài chuyện thêm một lúc, sau đó Lục Khinh Lan đưa Giang Nhiễm Nhiễm về nhà, cô cùng ở lại với Giang Nhiễm Nhiễm. Buổi tối, hai người ngủ cùng nhau nằm trêи một chiếc giường lớn, giống như trước đây. Khi không có người ngoài, Giang Nhiễm Nhiễm mới dỡ bỏ lớp ngụy trang của mình, ôm Lục Khinh Lan khóc. Cho đến bây giờ, Lục Khinh Lan mới thật sự yên tâm không ít. Cô hiểu Giang Nhiễm Nhiễm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]