"Sao bà lại tới đây chứ?" – Cố Lăng Tu kinh ngạc không kém, "Không phải, sao bà lại biết hai người ở đâu mà tới?" "Sao em biết được?" - Lục Khinh Lan cúi đầu ủ rũ trả lời, "Anh mau đưa em về đi, họ vẫn còn đang chờ." Trong lòng Lục Khinh Lan thấp thỏm bất an, không vì cái gì khác, trong đầu chỉ nhớ tới bữa tiệc sinh nhật ông ngoại lần trước, biết được bà Trang Mi không đồng ý với hôn sự của hai nhà Lục – Diệp. Lúc đó, cô còn thấy cao hứng, cũng từng nghĩ đến việc mẹ Diệp tới tìm lỗ hỏng để huỷ hôn sự này. Nhưng sau đó, khi cô trở về thành phố A, hiện tại lại đang sống cùng Diệp Đình Thâm, tình cảnh không giống với lúc trước, cũng không còn nghĩ tới chuyện đó nữa. Bây giờ, mẹ Diệp còn tìm tới cửa, Diệp Đình Thâm lại không có ở đây, làm sao bây giờ? Tính tình của bà, ai lại không biết chứ? Cứ như vậy, trêи đường về, trong lòng Lục Khinh Lan lo lắng không thôi, chưa gì hết đã về đến cửa. "Lục Khinh Lan cậu về rồi!" - Diệp Hạo Vỹ xông tới nghênh đón, vẻ mặt hơi khổ sở, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy, nói: "Aizzo, tôi cũng không còn cách nào khác, bị bà nội ép quá.." Lục Khinh Lan gật đầu, ý bảo đã biết, biểu hiện trêи mặt rất khϊế͙p͙ sợ, trái tim nhỏ bé của cô cũng sắp nhảy lên đến cổ họng! "Anh, anh nói chuyện gì mà thì thầm với Lục Khinh Lan vậy? Sao không nói lớn lên để chúng ta cùng nghe?" Nghe thanh âm này, lông mày Lục Khinh Lan liền nhíu lại, Diệp Nhị Tinh sao cũng tới đây? Diệp Nhị Tinh là em gái của Diệp Hạo Vỹ, cũng là bạn thân của Lục Hồng Nhã, đều là loại người vênh vang đắc ý, giống như em gái họ Lục Hồng Nhã nhà cô. Cả hai bọn họ đều nhìn Lục Khinh Lan kiểu gì cũng không thuận mắt, cũng không biết cô đã đắc tội bọn họ thế nào. Chẳng phải sao, lúc cô còn đang định đi qua mở cửa, Diệp Nhị Tinh liền bước tới chắn phía trước: "Bà nội, chúng ta còn phải đứng bao lâu nữa, chân con đau hết rồi." Lục Khinh Lan nghe xong, vội vàng bước nhanh qua, cầm chìa khóa mở cửa. Sau đó nghiêng người để mẹ Diệp tiến vào: "Diệp nại nại.. à không, Diệp bá mẫu, thật xin lỗi, đã để mọi người đợi lâu như vậy." Bà Trang Mi không nói gì, lạnh lùng liếc một cái, hừ lạnh một tiếng, rồi dẫn đầu bước vào. Mời bọn họ ngồi xuống sofa, Lục Khinh Lan lại vội vàng chạy đi rót nước. Bọn họ ngồi xuống, không ai lên tiếng. Cố Lăng Tu suy nghĩ một chút, cũng giơ lên khuôn mặt tươi cười, ngồi xuống bên cạnh bà Trang Mi, ra sức nịnh bợ: "Bác gái, mấy năm không gặp, bác vẫn còn trẻ như vậy. Ha ha, bác chăm sóc mình thật tốt nha, có thể chỉ bảo cho con một chút không?" "Miệng lưỡi cậu vẫn ngọt ngào như xưa ha! Lớn từng này tuổi vẫn không khác hồi bé!" – Bà Trang Mi được khen, mặt mày liền hớn hở, ngón tay còn chọc chọc vào trán Cố Lăng Tu, nói: "Trở về khi nào mà không thấy xuất hiện vậy? Lão già nhà cậu tuy ngoài miệng nói không muốn gặp cậu, nhưng trong lòng cũng không khỏi không nhớ tới cậu ah!" Cố Lăng Tu gật đầu nói phải: "Phải chi gần đây không quá bận rộn, nếu hai ngày tiếp theo không có chuyện quan trọng, con sẽ về thăm nhà." "Đúng rồi, rảnh rỗi về nhà một chút đi, đây là hiếu đạo." – bà Trang Mi vỗ mu bàn tay của Cố Lăng Tu, liếc mắt nhìn thấy Lục Khinh Lan đang mang hoa quả từ phòng bếp đi ra, nói đến: "Ai đâu như tôi đây, mỗi ngày đều mong ngóng Đình Thâm về nhà ăn cơm, lần nào cũng không thấy về. Cậu nói xem, chưa cưới được vợ đã quên mẹ rồi. Đợi đến lúc cưới được vợ, chắc là đem tôi quăng tới chân trời góc bể luôn ah?" Tay Lục Khinh Lan bưng khay có chút run lên, xấu hổ không biết có nên đi tới nữa không. Cố Lăng Tu mặt chảy xuống ba gạch đen, nếu đáp lại phải cũng không đúng, mà đáp không phải cũng không được. Diệp Hạo Vỹ ngồi đối diện cũng không sai biệt lắm, nhưng vẫn là cả gan hơn, cậu cười ha hả nói: "Bà nội, Tứ thúc thân là thị trưởng thành phố, lại vừa mới nhậm chức không lâu, khẳng định là rất bận rộn! Hơn nữa, tứ thúc của chúng ta sao có thể là loại người như vậy chứ? Huống chi bà nội là người sinh ra thúc, không lẽ bà không tự hiểu rõ sao?" "Hừ! Sao con nói nhiều vậy!" – Bà Trang Mi nặng nề hừ một tiếng, Diệp Hạo Vỹ chỉ có thể câm miệng lại. "Bá mẫu, mời bác dùng trái cây." - Lục Khinh Lan tiến lên, di chuyển đĩa trái cây về phía bà Trang Mi, "Đình Thâm nói bác ngày thường thích ăn thanh long đỏ nhất." Cũng may, lúc ấy hỏi Diệp Hạo Vỹ về sở thích của bà Trang Mi, trong nhà cũng vừa vặn có thanh long mới mua. Âm thầm lau mồ hôi đổ trong lòng bàn tay, Lục Khinh Lan ngẩng đầu, chân thành nói: "Là vầy, bá mẫu. Vốn dĩ ngày mồng 1 tháng 5, chúng con định về nhà, nhưng đột nhiên Đình Thâm có cuộc họp quan trọng nên đã hoãn lại." Thật ra trêи thực tế, lúc đó cô là ngày cô bị nhập viện nên mới không về, nhưng Diệp Đình Thâm dặn dò cô đừng nói ra. Cô cũng không biết lần này bà Trang Mi tới là vì cái gì, đổi lại nếu như là lúc mới bắt đầu, cô nhất định sẽ nắm bắt cơ hội lần, biểu hiện 'từ từ' để được từ hôn sớm, nhưng bây giờ.. Haizz! Dù nghĩ như thế, nhưng trong lòng cô vẫn còn hạn chế. Đang lúc Lục Khinh Lan vắt óc suy nghĩ, xem nói cái gì cho tốt, thì bà Trang Mi lại lên tiếng, khiến trái tim cô lạnh đi một mảng lớn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]